Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả tiếng hít thả cũng trả nẽn im bặt trong khoảng thời gian ngắn!

Một đám Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải, Hoắc Hạo, An Như Yên trợn trừng hai mắt, miệng há thật to, có thể nhét cả quả trứng gà, nét mặt đông cứng, nhìn chằm chằm về phía trước.

Khổng Lâm Sinh, Thích Thiện, Lý Thiên Cương cũng biến thành hóa thạch, đứng chết trân tại chỗ, lập tức nghĩ rằng mình vừa mới gặp ma.

Tô Y Y, Lâm Tử Huyên, Dư Tư Vũ, Cơ Tuyết và cả La Văn Sơn cũng chìm trong sửng sốt, đầu óc trống rỗng, vang ong ong, hốc mắt ửng đỏ, như đang nhìn thấy ảo giác, hoàn toàn không thế tin nổi.

Tu La Tử, Độc Cô Huyền cũng cảm thấy ngu người.

Mấy vạn võ giá còn lại cũng không thua kém gì, đứng ngây người ra tại chỗ, như một đống tượng binh mã, lại gicíng hình ảnh bị bấm dừng, mãi không nhúc nhích.

Trong nháy mắt.

Bầu không khí quỷ dị đến lạ lùng, như vừa mới đặt chân đến địa ngục trống rỗng, đến một cái nhà xác vậy, chẳng hề có chút ảm thanh nào.

Tinh huống quỷ dị như thế, tất nhiên Trần Tử Phi đang cúi người chín mươi độ trước cổng Thiên Cung cũng cảm nhận được.

Nhưng…

Càng như thế thì hắn lại càng không dám ngấng đầu lẽn.

Hắn ta thật sự không thể tưởng tượng một một người như thế nào mà lại khiến mấy vạn võ giả cùng câm nín, trong vài giây ngắn ngủi, họ còn chẳng dám thở?

Càng suy nghĩ nhiều, hắn ta lại càng thấy khủng bố, thắt lưng lại càng khom xuống, hẹn mọn.

Bên dưới.

Sự yên tĩnh kéo dài đâu đó một vài phút, cuối cùng, bẻn cạnh Cơ Tuyết, vợ Đoàn Phong Trần, Huệ Nhược Vân là người đầu tiên bật thốt thành tiếng:

“Sao… Sao lại như thế được, sao lại là hắn, hằn đã chết rồi cơ mà!”

Một tiếng cô ta thốt lên, lập tức kéo mạch suy

nghĩ của đám võ giả trở về.

“Trần Bát Hoang, sao lại là Trần Bát Hoang được chứ?”

“Rõ ràng tôi thấy Trần Bát Hoang đã chết rồi cơ mà!”

“Không thể nào, không thể nào, mình hoa mắt rồi ư?”

Những tiếng bật thốt đầy ngỡ ngàng, chấn động liên tục vang lên.

Sắc mặt đám Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải, Hoắc Hạo, An Như Yên cực kỳ đặc sắc.

Bọn họ biết rất rõ.

Trước mắt không phải là ảo giác, cũng không phải họ gặp ma.

Trần Bát Hoang…

Thật sự… Còn sống! Hơn nữa, giờ phút này, anh đang đứng trước mặt họ!

Cùng lúc đó.

Trần Đức hào hứng nhìn Trần Tử Phi trước mặt đang cúi đầu khom lưng, thái độ cực kỳ thấp hèn, lại

đáo mắt nhìn mấy vạn võ giả ớ đó( nhất là đám Đoàn Phong Trần, Lăng Nhất Hải, Hoắc Hạo, An Như Yên… Khóe miệng nhếch lên, suy ngầm, chậm rãi mở miệng:

“Các vị, lâu rồi không gặp. Bất ngờ lẳm phái không, ngạc nhiên lâm phải không?”

Giọng nói văng vẳng vang lẽn, Trần Tử Phi đang cúi đầu trước mắt anh lập tức cứng đờ cả người, như hóa đá.

Trần Bát Hoang?

Là Trân Bát Hoang?

Sao lại như thế được, chắc chắn không thể nào!

Trần Tử Phi nghe thấy giọng nói đó, cùng với tiếng bàn tán xung quanh, hắn ta phủ định theo bản năng.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy Trần Bát Hoang đã chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK