Ba ngày liên tục, đám Tống Ngữ Yên đều bận đến bù đầu, nhưng anh lại không có bước ra biệt thự một bước.
Mãi đến ngày thứ tư, anh mới đi ra ngoài bảo Tống Ngữ Yên xin nghỉ một ngày, hai người dẫn theo Tử Hàm đi dạo trong thành phố Tân.
“Trần Bát Hoang, tôi cảm thấy hôm nay anh là lạ”, thừa dịp Tử Hàm lựa đồ chơi, Tống Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trần Đức nói.
“Thế hả?”
Trần Đức cười, cẩn thận nhìn Tống Ngữ Yên một lúc rồi nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ vì có lẽ phải rời khỏi một thời gian rất dài nên có chút không nỡ thôi”.
Ngày mai, chính là ngày học viện Vô Song ở thành phố Vân Bắc bắt đầu tuyển sinh.
Đám Giang Hồ Hải, Đàm Thu, Kỳ Hàn, Trương Tử Đằng, Hà Đồn đã đi đến đại học thương mại Vân Bắc.
Chỉ còn anh là chưa đi.
Chỉ vì muốn làm bạn với Tử Hàm và Tống Ngữ Yên ngày cuối cùng.
“Là không nỡ rời bỏ tôi hay Tử Hàm”, Tống Ngữ Yên hỏi.
“Chắc là cả hai”, Trần Đức cười nói: “Dù sao em cũng là vợ anh mà, không phải sao?”
“Ai là vợ anh, dù tôi có muốn thì anh cũng có muốn đâu, không phải sao?”, mặt Tống Ngữ Yên đỏ ửng như bông hoa sen chớm nở, mang một vẻ đẹp khác.
Khi cô ấy nói câu ấy thì trong lòng có hơi mất mát.
Lúc trước, cô ấy vẫn luôn chướng mắt Trần Bát Hoang, cho rằng anh không xứng với mình, người đàn ông của mình không những phải đẹp trai, mà còn phải là một người có tài.
Không phải bố ép thì cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn với Trần Bát Hoang.
Nhưng mà, theo thời gian dần trôi, cô ấy dần dần phát hiện mình không hiểu Trần Bát Hoang, anh cứ như một cái mê cung, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của mình.
Nhìn như lười nhác, khiêm tốn, nhưng trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo, cố chấp, có giới hạn không ai có thế đụng vào.
Đến hôm nay, không phải Trần Bát Hoang không xứng với mình, mà là mình có chút không xứng với anh.
Ngay khi Tống Ngữ Yên miên man suy nghĩ thì Trần Đức bỗng nói: “Ai nói với em là anh không muốn? Ai mà không muốn có một người vợ xinh đẹp. Anh đi rồi, em chính là chị ruột của Tử Hàm.
Sau này, em hãy thay anh chăm sóc cho con bé nhé”.
Trái tim Tống Ngữ Yên run lên hỏi: “Anh… muốn thật ư?”
“Đương nhiên”.
Trần Đức thoải mái gật đầu một cách đương nhiên.
Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Sập tối, Tử Hàm chơi mệt, buồn ngủ, cả ba mới trớ về biệt thự. Trước khi ngủ, Tử Hàm mơ màng hỏi: “Anh Bát Hoang ơi, anh sắp có nhiệm vụ mới ạ? Có gặp anh Trương Phàm không anh? Nếu có thì nhớ bảo anh ấy, em rất nhớ anh ấy nhé”.
“Còn anh nữa, anh Bát Hoang ơi, anh nhất định phải trở về sớm nhé, được không anh?”
Tử Hàm chớp đôi mắt to tròn ngập nước, má lúm đồng tiền thoắt hiện, sau khi nói xong thì ngủ thiếp đi trong lòng Trần Đức.
Ban đêm, Trần Đức đang tu luyện trong phòng thì cửa phòng bỗng dưng bị đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa.
Người đó là Tống Ngữ Yên.