Phương Tâm Ngọc run rẩy, ánh mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng, máu tươi không ngừng trào ra từ thất khiếu, chẳng mấy chốc… ông ta đã hoàn toàn mất đi hơi thở trong sự đau đớn cùng cực.
Chết rồi!
Cao thủ được xưng là mạnh nhất Vân Bắc cứ thế mất đi tính mạng!
Trần Đức lạnh lùng nhìn Phương Tâm Ngọc, trong mắt anh không có thương cảm, bất giác, hình ảnh các anh em năm xưa chợt ùa về, khiến anh cảm giác rất bi thương.
Thực lực của Trần Đức đã hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của ông ta, sự kinh hãi tựa như vòi rồng không ngừng oanh tạc trong đầu Phương Tâm Ngọc, khiến ông ta có cảm giác đầu mình ông ông.
Ông ta thấy rất rõ tu vi của Trần Bát Hoang tăng lên trong chớp mắt, thế nhưng sự chênh lệch giữa Linh Căn kỳ và Linh Hải kỳ là rất lớn, vậy mà, Trần Bát Hoang lại có thể vượt cấp đánh bại ông ta.
Sự đả kích nặng nề như vậy khiến Phương Tâm Ngọc khó mà chấp nhận nổi.
“Khiến ông trúng độc chẳng qua chỉ là kế hoạch dự bị mà thôi, ông tưởng rằng tôi không nắm chắc phần thắng mà dám chạy đến khiêu chiến với ông à?”, giọng Trần Đức âm u và lạnh lẽo.
sử dụng độc châm chỉ là một phần trong kế hoạch, con át chủ bài của anh không phải nó, mà chính là thực lực bản thân.
Sớm biết sẽ phải đối mặt với Phương Tâm Ngọc, từ trước, anh vẫn luôn tu luyện khắc khổ, sau khi tiêu hao hơn một ngàn kg linh thạch, anh đã có thể đột phá lên Linh Căn trung kỳ, tuy nhiên, cho đến nay anh vẫn cố gắng áp chế để ổn định căn cơ.
Loại áp chế này tựa như lò xo, càng ép lâu thì càng đè nén, một khi bùng nổ sẽ tăng vọt, bộc phát sức chiến đấu kinh người.
Với thực lực của anh, vốn đã đủ để đánh với Phương Tâm Ngọc, sau khi đột phá, việc dùng một quyền đế phế đi thân thể đã sớm bị tàn phá đến mức không chịu nổi của Phương Tâm Ngọc quả thật không phải việc gì khó.
Phương Tâm Ngọc run rẩy, ánh mắt ông ta tràn đầy sự tuyệt vọng, máu tươi không ngừng trào ra từ thất khiếu, chẳng mấy chốc… ông ta đã hoàn toàn mất đi hơi thở trong sự đau đớn cùng cực.
Chết rồi!
Cao thủ được xưng là mạnh nhất Vân Bắc cứ thế mất đi tính mạng!
Trần Đức lạnh lùng nhìn Phương Tâm Ngọc, trong mắt anh không có thương cảm, bất giác, hình ảnh các anh em năm xưa chợt ùa về, khiến anh cảm giác rất bi thương.
Anh hít sâu một hơi, rồi lại thở dài, ngước mắt nhìn về phía đã từng là quân doanh của bọn họ: “Các anh em, mọi người có thấy không? Nhã Hi, em có thấy không?”
Xác hóa thành bùn.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng nhất thôi.
Phương Tâm Ngọc chết đi không khiến Trần Đức cảm thấy vui vẻ chút nào, mà trái lại, anh càng tướng niệm về các anh em của mình nhiều hơn, hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má, một cơn gió xoáy thổi qua, chẳng mấy chốc đã khiến chúng bốc hơi chẳng còn gì.
Trần Đức đứng sững ra đó hồi lâu, rồi mới thu lại cảm xúc, bước đến trước mặt Phương Tâm Ngọc, bắt đầu kiểm tra xác ông ta. Anh muốn xem thử trên người lão già này có còn món bảo bối nào không.
Đáng tiếc, ngoại trừ ba viên đan dược rác rưởi thì chẳng còn gì khác.
“Phương Tâm Ngọc, năm đó ông khiến anh em của tôi thi cốt không nguyên vẹn, hôm nay, tôi sẽ trả lại tất cả!”, giọng Trần Đức lạnh lùng, linh khí hội tụ, vung ra một cước.
Phương Tâm Ngọc lập tức bay đến rìa Thiên Kiếm Phong, hệt như một tảng đá rơi xuống từ độ cao 2000 mét.