Nhưng Trần Nguyên Vũ không dám nói.
Ông ta rất rõ,
Bây giờ ông ta có thể sống sót đã là vận may tu mười kiếp!
Thời điếm này đi nhúng tay vào chuyện của Thần, ông ta khác gì tự đi tìm cái chết?
Đương nhiên,
Ông ta cũng rất rõ ràng.
Đối với Trần Bát Hoang mà nói, đi đến nước Vĩnh Hằng không phải chuyện tốt.
Không có gì khác,
Trần Bát Hoang chính là báu vật còn sống, đến thần quốc Vĩnh Hằng, thứ chờ đợi anh chắc hẳn là đường chết, hoặc là nói… sống không bằng chết!
Dù sao cũng không phải chuyện tốt,
Nếu thật sự là chuyện tốt, vậy Bán Thần kia cũng sẽ không tiến lên đánh nhau, muốn tru diệt Thiên Yẻu Hoàng, cứu Trần Nguyên Vũ.
Chỉ cần Trần Bát Hoang chết,
Trần Nguyên Vũ không thiệt.
Dù sao thì nếu Trần Đức còn sống, đây cũng không phải chuyện tốt gì với ông ta, với thiên phú của anh, vượt qua Trần Nguyên Vũ chỉ là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó không cần Trần Đức ra tay, Trần Nguyên Vũ có thế bị nhà họ Trần róc xương lóc thịt, hiến tế đế lôi kéo Trần Đức.
Ấn ký thiên tâm quan trọng,
Nhưng,
Mạng sống vẫn quan trọng hơn!
Bán Thần cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Đức, chờ anh tự buộc tay chân.
Tất cả tu sĩ quan tâm chuyện này trong thiên hạ thấy,
Cuộc chiến này đã kết thúc.
Kết cục của Thần ở nước Vĩnh Hằng còn có gì đế nói?
Ngay cả Hiên Viên Anh Hùng luôn nói phải bảo vệ Trần Đức cũng không dám hé răng nửa lời, khỏng phải sao?
Trần Bát Hoang,
Ngoại trừ tự buộc tay chân, hoàn toàn không có lựa chọn khác.
Quả nhiên,
Khi tiếng nói của Thần vừa dứt.
Trần Đức,
Quả nhiên chấm dứt đột phá!
ừ, Thiên Đạo cửu Trọng Thiên.
Cảnh giới Thiên Đạo đỉnh phong.
Từ cảnh giới Cố Bản nhảy đến Thiên Đạo đỉnh phong, hoàn thành cảnh giới rất nhiều người cả đời không làm được, đã vô cùng vô cùng nghịch thiên!
Nếu như là bình thường,
Chắc chắn rất nhiều người sẽ tiến lên lôi kéo, nghĩ mọi cách kết giao với anh.
Đáng tiếc!
Bây giờ không có bất kỳ ai đi lên, thậm chí ngay cả người trước đó hâm mộ anh cũng không hâm mộ nữa, ngược lại cảm thấy anh rất đáng thương.
Tinh cảnh bây giờ của anh chỉ có thế dùng hai chữ hình dung.
Tuyệt vọng!
Như cá trên thớt gổ, dê con đợi làm thịt, ngoại trừ để mặc cho người ta định đoạt thì còn có thề làm gì?