Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hán chính là Ưng Thương!

Hai mươi mấy tuổi đã có thực lực Thần Tôn cấp ba mươi sáu!

‘Tư Linh, em không có gì muốn mua sao? Anh dẫn em đi ra ngoài là muốn đế em mua chút đồ hôn lề cần dùng, em nhìn em xem, chỉ có dạo phố’, vẻ mặt Ưng Thương tràn đầy tươi cười: “Trước mặt chính lè cửa hàng xa hoa bậc nhất thành Phụng Thiên, hay chúng ta vào xem thử?”

“Không, tôi muốn đi dạo chút”, Âu Dã Tư Linh lắc đầu, lời nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào, giống như cái máy vậy.

Trong mắt ưng Thương lóe lên chút tia lạnh.

vẫn cứ lạnh lùng,

Lớn đến vậy rồi vẫn chưa từng có người phụ nữ nào đối xử lạnh lùng với hắn như thế,

Trong quá khứ, nào có người phụ nữ nào nhìn thấy hán mà không bám lấy.

Bây giờ…

Ha ha!

“Chờ sau khi hôn lễ hoàn thành, để xem ông đầy làm gì em”, ưng Thương lạnh lùng, nhưng ngoài

mặt vẫn là vẻ ôn hòa quan tâm: “Nếu đẵ như vậy, chúng ta đi dạo một chút, anh đi cùng em”.

Âu Dã Tư Linh không nói gì thêm, cô ta đi từng bước một.

Khoảng vài phút sau.

Đột nhiên.

Cô ta dừng bước.

Trong đôi mắt trong veo lóe lên kinh ngạc, vẻ khiếp sợ đã dày đặc,

Cô ta nhìn chằm chằm vào một tờ giấy dán trên tường cách đó không xa,

Trên giấy,

Là một người đàn ông,

Người đàn ông đó vừa quen thuộc vừa xa lạ với

cô ta.

Trần Bát Hoang!

Âu Dã Tư Linh thật sự không dám tin vào mắt mình, trong nháy mát, thậm chí cô ta còn hoài nghi có phải là áo giác hay không,

Nhắm mắt lại mở mắt,

Bức vẽ kia vẫn treo ở đó.

Trên giấy viết ba chữ lớn.

Trần Bát Hoang!

Ngay lập tức,

Âu Dã Tư Linh luôn lạnh lùng kiên cường lúc này hốc mắt hơi ửng đỏ, hơi nước đảo qua lại trong đôi mất trong veo.

“Tư Linh, em sao thế?”, Ưng Thương đã chú ý tới vẻ khác thường của Ảu Dã Tư Linh, hắn nhướng mày nhìn theo ánh mắt của cô ta, sau khi thấy bức vẽ, hân hỏi: “Sao vậy Tư Linh? Em quen hăn à?”

Nơi sâu thẳm đáy mắt Ưng Thương có một chút ghen tị.

Hắn đón Âu Dã Tư Linh từ Côn Luân Hư về lảu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua Âu Dã Tư Linh có bất kỳ làn sóng cám xúc nào, dù là đối mặt với sinh tử, cô ta cũng rất bình tĩnh, lạnh lùng.

Lúc này, nhìn thấy bức họa của người đàn ông, cô ta lại xuất hiện cảm xúc!

Cảm xúc cực kỳ cực kỳ phức tạp!

ưng Thương rất ghen tỵ, lòng háo thắng cũng rất mạnh, vì vậy hắn có chút khó chịu.

“Không quen”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK