Trận chiến ngày hôm nay.
Trần Đức đã nhìn thấy được thủ đoạn của Đại Thiên Thế Giới
Một Nam Cung Trần thôi đã có được tư chất và lực chiến mạnh mẽ như thế, Bát Nguyên Tông, hay có thế nói là toàn bộ Tây Hải này với Đại Thiên Thế Giới mà nói, thì chỉ là một góc im hơi lặng tiếng, một nơi nhỏ đến mức không thế nhỏ hơn.
Nơi này, thậm chí còn là nơi mà cao thủ thật sự không thèm đến.
Nói thắng ra ấy à.
Là cái nơi chim không thèm thả phân xuống.
Thế nhưng người ớ nơi này đã mạnh đến thế, thì bên ngoài kia còn mạnh đến mức nào nữa, hung hãn đến mức nào nữa? cả nhà họ Trần cũng thế? Đó sẽ là sự tồn tại mạnh đến đâu?
Bây giờ.
Thậm chí Trần Đức còn nghi ngờ Trần Nguyên Vũ không phải là cảnh giới Lăng Thiên đơn giản như vậy.
Có thể ông ta còn đang che giấu cảnh giới.
“Phù… Không cần biết thế nào, nhanh chóng trớ nên mạnh hơn mới là vương đạo”.
Trần Đức đã quyết tâm rồi, chuyện lần này qua đi, anh nhất định phải nghe lời Thiên Yêu Hoàng, đến đảo Định Thiên một chuyến.
Thiên Yêu Hoàng bảo anh đến đảo Định Thiên chác chắn là có nguyên nhản, nghe bảo trên đảo Định Thiên có thần kích Định Thiên, anh cũng thấy hứng thú với nó lắm!
Vũ khí.
Nhu cầu thiết yêu của anh bây giờ chính là một món vũ khí thuận tay!
Nếu như hôm nay có một món vũ khí mạnh mẽ trong tay, anh đã chẳng phải chiến đấu khổ sở, vất vả như vậy.
Trớ lại Hải tộc.
Người nhà họ Đoàn đang giải độc cho Cơ Thăng Nguyệt, bố Cơ Tuyết, bọn họ đã nhận được tin tức Bát Nguyên Tỏng thua thảm hại, Đoàn Phong Trần, thậm chí cà bố Đoàn Phong Trần cũng chết thảm, nên lập tức chạy đến nhà họ Cơ!
Hơn nữa.
Còn là lão tổ của nhà họ Đoàn đích thân tìm tới!
Không chỉ giải độc cho Cơ Thăng Nguyệt, còn dâng lên thiên tài địa bảo quý giá, cắt đất đền bù cho những hành vi của vài thành phần trong gia tộc, muốn giữ giữ được nhà họ Đoàn nguyên vẹn!
Đó đều là chuyện của Hải tộc nên tất cả đều do Cơ Tuyết quyết định, Trần Đức chưa từng nhúng tay vào.
Trân Đức trở lại Hải tộc, bế quan.
Không phải anh muốn đột phá.
Mà là để chữa thương cho Tiểu Y!
Tiếu Y bị thương rất nặng, nếu không phải thể chất của nó đặc biệt, lại có thêm nguyên khí hỗn độn của anh tấm bố thì chác đã chết lâu rồi.
Trần Đức tự tay luyện đan, chữa thương, thậm chí còn dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng cho Tiểu Y.
Mà khoảng thời gian gần đây.
Trận chiến ở Tây Hải cũng đã đến tai rất nhiều người.
Khu vực Tây Hải này đều nghe ngóng được tin tức.
“Người đó còn trẻ quá, theo hơi thở mà đoán thì cùng lắm là ba mươi tuổi thôi!”
“Đúng đó, cái hôm diễn ra trận chiến ấy tôi cũng may mắn nhìn thấy, dùng cảnh giới Cổ Bản đế chém giết Nam Cung Trần cảnh giới Đạp Thiên, đúng là yêu nghiệt mà!”
“Rốt cuộc cậu ta là ai thế?”
“Không biết, chỉ nhớ là cậu ta có tự xưng… Tự xưng là Hoang Thiên Vương!”
“Đúng, chính là Hoang Thiên Vương, tôi cũng có nghe thấy!”
Dù là các thế lực, các thành trì, hay là không gian Đại Thiên, tất cá đều có những câu chuyện về trận chiến đó, không biết bao nhiêu người đang bàn tán.
Thậm chí.
Có người còn dùng nguyên khí ngưng tụ thành hình dạng mờ ảo của Trần Đức.
Ba chữ Hoang Thiên Vương lại một lần nữa được mọi người biết đến và nhắc tới sau khi rời khỏi Vân Tiêu Giới.
Trong khoảng thời gian đó, Trần Đức đang tập trung toàn tâm toàn ý chữa thương cho Tiếu Y, khoảng bảy ngày sau, nó mới hoàn toàn khỏi hẳn.
“Bi bô, bi bô!”
Tiếu Y đã trở về trạng thái ban đầu, vui vẻ nhảy nhót, vuốt thú của nó tạo thành ấn, ngay sau đó, nửa cái vỏ trứng không biết đã lạc đâu mất lại trớ về bên nó. Tiểu Y vui vẻ như vừa tìm lại được món đồ chơi yêu thích, đầu nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui có vẻ hào hứng, dường như đã quên mất chuyện bị thương trước đó.
“Nhóc con, sau này anh chưa đồng ý thì không được phép tùy tiện xuất hiện nữa biết chưa?”
Trần Đức khẽ vỗ đầu Tiểu Y, nó cũng hưởng thụ híp mắt lại.
“Y da, y da!”
Nó giơ móng vuốt lên, như đang phản bác lời Trần Đức nói.
“Được rồi, quay về tiểu thế giới đi”.
Trần Đức thầm quyết tâm sau này phải trông chừng nhóc con đó thật kỹ, không thể để nỏ tùy tiện ra vào nữa.
“Y y!”
Tiếu Y lập tức nhảy đi, đầu liên tục lắc lắc, dường như đang muốn nói là nó không vào, nhất quyết không vào.
Dù Trần Đức dỗ ngon dỗ ngọt thế nào nó cũng không chịu nhúc nhích.
“Này, cậu đừng bắt nó vào tiểu thế giới, đế nó đi cùng cậu tìm kiếm cơ duyên trải nghiệm thêm đi, nhóc con này không đơn giản đâu”.
Lúc này, Thiên Yêu Hoàng lên tiếng.
Trần Đức sửng sốt.
Anh đột nhiên nhớ tới lão Yêu Hoàng đến từ Yêu tộc, còn là Kỳ Lân cực kỳ tôn quý trong Yêu tộc!
Kỳ Lân!
Đó chính là một Thần Thú, tộc này được ông trời thiên vị hơn rất nhiều, vừa sinh ra đã nghịch thiên, đến thời điểm này, dù tộc này rất ít khi xuất hiện nhưng vần có truyền thuyết nói về bọn họ.
Mà Tiểu Y, ắt hẳn cũng thuộc về Yêu tộc nhỉ?
“Lão Yêu Hoàng, ông có biết lai lịch của Tiếu Y không? Nó rốt cuộc là giống loài gì vậy? Kỳ Lân? Rồng? Hay là cái gì?”
Trần Đức hỏi theo bản năng.
Trên người nhóc con này có rất nhiều thứ đặc biệt lại kỳ quái.