Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vài võ giá như bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, liên tục thụt lùi!

Cùng lúc đó, rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía Trân Đức.

Lại thấy phần mộ như núi cao kia lúc này dâng lên từng tầng sương mù màu đỏ quỳ dị,

Hoặc là nói, không phải sương mù, mà là sương máu!

Mùi máu tanh rất nồng, rất nồng, trong chu vi ngàn mét, máu tanh gay mũi.

Trong sương máu, mơ hồ có một thân ảnh đang dần dần hội tụ rồi hiện ra!

“Đao Quỷ, là Đao Quỷ!”

“Mẹ kiếp, tiếu tử kia thật sự chọc giận Đao Quỷ!”

“Điên rồi, sở dĩ Đao Quỷ xưng là quỷ, ngoại trừ đao đạo mạnh mẽ, mà là vì hành vi của ông ta quỷ mị, giết người như ma, tên nhãi kia… chết chắc rồi!”

Tất cả mọi người đều tìm kiếm cơ duyên ở vùng mai táng Thần Ma, chờ đợi được chủ nhân của các huyệt mộ cưng chiều, nhưng lại không ai như Trần Đức, vì anh không phải lấy truyền thừa, mà là trêu chọc chủ nhân của huyệt mộ!

Trong sương mù màu đỏ, Trần Đức rất bình tĩnh, đồng thời, cũng mang chút cung kính.

Loại cung kính là thái độ của thế hệ sau với thế hệ trước.

Trong sương máu mờ mịt, bóng dáng Đao Quỷ hoàn toàn hội tụ, quá chân thực. Trên người ông ta khoác bộ đồ đỏ giống như cà sa hoặc tu la, nửa thân trẽn đế lộ bả vai trần, nửa thân dưới giống như

mặc một thứ như váy dài, cái đầu tóc đen bù xù, rõ ràng là đàn ông, nhưng lại có cảm giác xinh đẹp của một người phụ nữ.

Nhưng cảm giác xinh đẹp này cũng chỉ là biếu tượng, trên người ông ta lộ ra sát khí nồng nặc, như sát khí Sâm La ở địa ngục!

Trường đao bên hông nằm ngang, một tay ông ta đỡ trường đao, bước chân như núi, bình thản đi về phía Trần Đức,

Tốc độ không nhanh, cũng không chậm.

Nhung,

Trong nháy mắt, Trần Đức lại cảm nhận một loại áp lực cực kỳ to lớn, giống như một ngọn núi lớn đè trẽn vai anh, muốn anh quỳ xuống, cúi đầu!

Ánh mât Trần Đức khẽ ngưng lại, linh khí vận chuyến, loại cảm giác đó lúc này mới biến mất,

“ơ?!”

Ánh mẳt Quất Hữu Kinh kinh ngạc: “Cảnh giới Thần Vương có thế chịu đựng uy áp của tôi, cậu là người đầu tiên, rất tốt”.

Vừa nhìn, Quất Hữu Kinh liền chắc chắn với Trần Đức: “Nếu là một người luyện đao, ngược lại cò

tư cách nhận truyền thừa Đao Quỷ của tôi, đáng tiếc cậu không phải”.

“Tiền bổi, tôi không muốn nhận truyền thừa của ông, mà là khiêu chiến ông, muốn tiếp của ông một đao!”

Lời Trần Đức nghiêm túc, nắm quyền nói VỚI Quất Hữu Kinh: “Mong tiền bối tác thành!”

“Tiếp một đao của tôi, thằng nhãi, tuổi cậu còn trẻ, tại sao lại nghĩ không thông như vậy?”

Quất Hữu Kinh cũng không chấn động lớn, đôi mắt giống như chuẩn chỉnh, sáng ngời, thấu triệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK