Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục tức này đến từ nhà họ ưng.

Nếu không phải vì nhà họ ưng, chắc chăn bọn họ đã không phải trốn chui trốn nhũi ô cái nơi

hoang vuf khỉ ho cò gáy, cả cửa tông môn cũng không dám bước ra!

Cục tức này vần nghẹn ở đó rất lảu, nghẹn thành bệnh, mỗi người đều mong đến cái ngày được đánh ngược trở về.

Cái ngày này thật sự đến rồi ư?

Đoạn Nguyên biết, với sức mạnh của Trần Đức hiện nay, tùy tiện dằn vài người ở học viện Thánh Phong trở về thôi là đủ đế báo thù rồi!

“Chỉ một mình tôi”, lời nói hết sức bình tĩnh và hờ hững.

“Cái gì?”

Lời vừa nói ra, Đoạn Nguyên hết sức kinh ngạc, dù nhà họ ưng không bằng ngày xưa, nhưng Ưng Chiếu vẫn còn đó cơ mà!

Ưng Chiếu là Thần Vương đó!

Hơn nữa…

Có trời mới biết nhà họ Ưng còn những lão bất tử nào vẵn đang sống nhăn răng không, một mình Trần Đức tới đó, thế… Cũng có hơi mạo hiếm!

“Cậu về trước đi, tỏi xử lý một sốt việc, mấy

ngày nữa chúng ta gặp nhau ở nhà họ ưng!”

Trần Đức nói xong lập tức rời khỏi nơi mình ở, đi lên đỉnh núi nơi Cổ Lục Đạo ở, báo cáo cho ông ta thành quả thời gian vừa qua.

“Không tệ, đúng là sư tôn không nhìn nhầm con!”, Cổ Lục Đạo vui mừng, hài lòng gật đầu: “Bát Hoang, tốc độ tiến bộ của con còn nhanh và mạnh mẽ hơn những gì sư tôn nghĩ’.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian qua, Cổ Lục Đạo luôn quan sát Trần Đức, tiến bộ của anh đến mức nào, trong lòng ông ta đều biết.

Chỉ cần cho Trần Bát Hoang thời gian, thành tựu của anh trong tương lai chắc chằn sẽ vượt xa ông ta!

“Cảm ơn lời khen ngợi của sư tôn”, Trần Đức báo cáo xong lại nói với ỏng ta chuyện nhà họ ưng và Tiêu Lôi Môn.

“Ha ha, cái tính của con đúng là chúa gây họa, dù sư tôn đang ờ Đông Nguyên nhưng cũng có nghe loáng thoáng về nhà họ ưng Bắc Hoang. Không ngờ con mới tới cảnh giới Thông Thần đã dám trêu chọc bọn họ”, Cổ Lục Đạo nói nghe thì có vẻ trách cứ, trong lòng lại không hề để tâm. Một nhà họ ưng thôi mà, thích chọc thì chọc.

Còn Tiêu Lôi Môn, ông ta chưa nghe nói gì về thế lực này, nên cũng không để tâm: “Nếu đã thế thì con tìm một ngày nào đó xuất phát đi, cứu người quan trọng hon”.

Lúc nói chuyên, Cổ Lục Đạo lại lật tay, trong tay xuất hiện một quyển trục: “Quyển truyền tống này tặng cho con, gặp nguy hỉểm hãy mở ra, sư tôn sẽ đích thân có mặt!”

“Cảm ơn sư tôn!”, Trần Đức có chút cảm động, anh cất quyển trục đi, sau đó đang định chào tạm biệt.

Thì đột nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK