Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụ nữ, anh ấy nói là người phụ nữ của tôi…”, Hồng Y vui vẻ không thôi, chuyến này đúng là không uổng đến, dù có bị thương cũng đáng!

“Cậu ta còn sống, nhất định, nhất định phải thu cậu ta vào Tiêu Lôi Môn!”

Quách Ly Long hổn hến nói, giống như là nhìn thấy bảo vật, trong mắt lóe lẽn vẻ hết sức tham lam:

“An Sương, lát nữa cô tự mình đi mời chào cậu ta, tuyệt đối không thế đế cậu ta gia nhập vào tông môn khác!”

Ấn An Sương khẽ gật đầu, không cần Quách Ly Long nói thì cô ta cũng biết phái làm nhưthế nào.

Đám người xuất sẳc trong kỳ sát hạch như Lăng Không, Bàn Chiến, Trình Nhất Kiếm, Hàn Hư thấy Trần Đức còn sống khỏe mạnh thì trong lòng có chút khó chịu.

Đặc biệt là Bàn Chiến và Lăng Không.

Tâm trạng của họ dao động rất lớn, ngay cả hỏ hấp cũng trở nên dồn dập, nóng rát, tim đập thình

thịch.

Bàn Chiến là một người cực kỳ kiẽu ngạo, từ khi sinh ra tới giờ, ngoài việc kém hơn anh trai Bàn Khai ra thì trong những người cùng lứa tuổi hay bất cứ cuộc thi nào cũng chưa có ai cỏ thế tháng được hân. Bất kể đi tới đâu đều được người ta nịnh nọt vây lấy trở thành tiêu điếm của tiêu điếm!

Hắn kiêu ngạo, tự tin nên lòng tự trọng cũng cực kỳ cao.

Trần Bát Hoang xuất hiện, giành chiến thắng khiến niềm kiêu ngạo, lòng tự trọng và sự tự tin cúa hân bị đánh nát nhừ, hung hăng bị giầm dưới chân mà chà đạp!

Hẳn thật sự cảm thấy nhục nhã! Cực kỳ cực kỳ nhục nhã!

Nó giống như một con chúa sơn lâm, vốn tưởng rằng có thế quét ngang tất cả, được mọi người ngước nhìn. Ai ngờ, kết quả lại bị một con kiến giẫm nát dưới chân.

Đúng vậy, Bàn Chiến tự coi mình là chúa sơn

lâm!

Mà Trần Bát Hoang, ngay từ đầu cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé, ti tiện trong mắt hắn, không xứng để hắn liếc nhìn một cái nữa là!

Nhưng giờ thì sao?

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Trần Bát Hoang, hoàn toàn quên mất “cậu chủ Tiếu Bàn” là hắnỉ

Còn Lăng Không thì lại ghen ghét, oán hận. Hân thật sự rất muốn Trần Đức chết, hận không thế chặt anh ra làm ngàn khúc.

Nhưng cố tình… Trần Đức vẫn còn sống, mà còn sống khỏe mạnh lành lặn, càng sống càng mạnh…

Lăng Không cực kỳ tức giận, siết chặt nắm đấm, móng tay đảm vào lòng bàn tay hằn lên vết sâu, cả người không ngừng run rẩy, sát khí như một con Giao Long quay cuồng trong ngực. Hắn nghiến chặt hai hàm răng, lợi như sắp bật máu!

“Muốn giết người phụ nữ của tôi thì phải trả một cái giá đắt!”, trong sự yên tĩnh ấy, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Chu Tu, chậm rì rì mở miệng. Cùng lúc đó, trong tay cũng xuất hiện từng luồng sấm sét rực rỡ.

Trấn Lôi Ấn lập tức ngưng tụ.

Xung quanh cơ thế, các luồng điện sáng rõ thỉnh thoảng lóe lẽn, tiếng sấm ầm ầm, Trần Đức như hóa thân thành thần sấm, sự khủng bố đó thực sự chấn hãi lòng người!

‘Trần Bát Hoang, dừng tay!”, đúng lúc Trần Đức muốn ra tay, Lục Âm Dương cũng coi như lấy lại mạch suy nghĩ, liền sau đó, xuất hiện trước Chu Tu, quát lớn:

“Chu Tu là người chấp pháp Thông Thiên Các, cậu không có tư cách phán quyết cậu ta, còn nữa… sát hạch vẫn chưa kết thúc, thí sinh không thế tùy tiện ra tay, Trần Bát Hoang, cậu dám giết người, chính là khiêu chiến quyền uy thành Thông Thiên!”

Giọng Lục Âm Dương vang như sấm rền, đinh tai nhức óc, tựa như sư tử gầm, trầm bổng truyền khắp bốn phương tám hướng!

Lập tức Chu Tu liền hưng phấn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK