“Cậu chủ Thư, không phải chỗ anh có một cuốn Tam Thần Đại Trận sao? Sau khi tu luyện thành công, ba người chúng ta giết một tên Trần Bát Hoang không phải dễ như trở bàn tay sao?”, Thường
Khải Lâm nói.
Tam Thần Đại Trận là một loại võ kỹ dung hợp các đại trận với nhau, nhất định phải được tu luyện bởi ba người cùng lúc, sau khi thành công, ba người hợp lực sẽ nâng thực lực mạnh hơn gấp trăm lần!
Điều quan trọng nhất là chỉ cần nửa tháng đã có thể tu luyện thành công Tam Thần Đại Trận!
Trong nửa tháng, Trần Bát Hoang có thể thăng cấp được bao nhiêu? Còn bọn họ có thể thăng cấp gấp trăm lần, nếu như vậy thì chuyện giết Trần Đức cực kỳ dễ dàng.
Đồ Điền và Ưng Tuyệt Võ nhìn Thư Vân Phi đầy mong đợi.
“Haiz,thôi vậy…”, im lặng hồi lâu, Thư Vân Phi khẽ thở dài: ‘Tôi sẽ truyền lại cho mọi người, có điều Tam Thần Đại Trận là cấm thuật, cần phải chuẩn bị một số thứ. Bây giờ ra ngoài tìm mấy kẻ trên cảnh giới Thần Tôn giết chết rồi mang bọn chúng về đây, tôi sẽ truyền lại cho mọi người!”
“Vâng!”
Đồ Điền không nói nhiều, lập tức đồng ý, cùng Ưng Tuyệt Võ rời đi, Thường Khải Lảm cũng đúng lúc thua ván cờ này mà rời đi cùng bọn họ.
Ba người đều không nhận ra, phía sau, ánh mát Thư Vân Phi chuyển từ dịu dàng thoải mái sang trạng thái có chút u ám, loé lên một tia mưu mô: “Đợi Tam Thần Đại Trận tu luyện thành công, ba người chính là dưỡng liệu của tôi…”
Ngoại viện, Trần Đức đánh một trận với Nghiêm Hoa xong lại băt đầu hướng dần Âu Dã Tư Linh luyện kiếm. Đương nhiên, ngoài luyện kiếm ra cũng không thiếu làm một số chuyện giữa nam nữ mới có thế làm.
Mùi vị và sự thoải mái ấy đương nhiên cũng chỉ có Trần Đức và Âu Dã Tư Linh mới biết được.
Có điều, cái loại sung sướng, thoải mải, yên tĩnh ấy chỉ duy trì một ngày.
Ngày thứ hai, Từ Phong đã vội vã chạy tới, sốt ruột nói: “Cậu Hoang, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao thế?”, Trần Đức thấy anh ta hốt ha hốt hoảng, không khỏi hơi tò mò.
“Trong nội viện truyền ra tin tức, ba đệ tử xếp thứ 5, thứ 6, thứ 7 trong nội viện là Đồ Điền, Thường Khải Lâm, Ưng Tuyệt Võ… muốn khiêu chiến cậu!”
“Khiêu chiến tôi?”
Trần Đức có chút khó hiểu, anh cũng không biết ba người kia, đang không khiêu chiến mình làm gì, rảnh quá sinh nông nổi?
“Đúng vậy, không những khiêu chiến, còn chẳng phân cao thấp, chỉ nhìn sống chết”, sẵc mặt Từ Phong trắng bệch nói: “Đến giờ tôi mới biết được
Nghiêm Hoa kia vậy mà lại quen họ!”
“Hóa ra là thể’, Trần Đức hơi bất ngờ: “Anh có biết rõ chi tiết của ba người họ không?”
“Khỏi cần cậu nói, đương nhiên là tôi đã đi tìm hiểu rồi!”, Từ Phong vội vàng nói tình huống của ba người họ cho Trần Đức.
Thường Khải Lảm là đệ tử của xứ Đông Nguyên, gia chủ trẻ nhất nhà họ Thường có cảnh giới Thần Tôn 70 giai.