Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ấy không phải ai xa lạ.

Chính là Đệ Ngũ Vân Yên!

Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt Đệ Ngũ Hiên rưng rưng, sắc mặt cực kỳ khó coi, khí huyết Trần Đức lại dâng lên, đôi mắt đỏ bừng, trong không khí dần xuất hiện tầng tầng sát ý rất khó che giấu.

Đệ Ngũ Vệ Đông sững người, là người đầu tiên tiến vào phòng đá, lấy ra một viên đan dược cấp thiên, đích thân đút cho người phụ nữ đó: “Vản Yẻn, nuốt vào, cô sẽ dề chịu hơn một chút”.

Ngay sau đỏ, vết thương trẽn người Đệ Ngũ Vân

Yên dùng tốc độ mắt thường cỏ thế thấy được bắt đầu hồi phục, khoảng hai, ba phút sau thì đã hồi phục hoàn toàn!

“Đệ Ngũ Vệ Đông, ông tốt bụng như thế từ bao giờ vậy?”

Đệ Ngũ Vản Yẻn nhìn ông lão trước mặt, khóe miệng là nụ cười lạnh.

“Vân Yên, thật lòng xin lồi, là tôi có lỗi với cô, khiến cô phải chịu khổ nhiều năm như vậy!”

Nói đến đảy, Đệ Ngũ Vệ Đông không chút do dự, trực tiếp quỳ xuống đất!

Ông ta không dám đứng thắng!

Bên ngoài, sát ý từ Trần Đức và Cơ Tuyết quá dày đặc, hệt như một con dao sâc bén đang kề trên cố ông ta, khiến ông ta nơm nớp lo sợ!

Nếu ông ta không làm ra vẻ một chút.

Thì chầc chắn sẽ chết, không có gì đế nghi ngờ!

Có Cơ Tuyết ớ đây, dù ông ta chết cũng không có người nào dám đứng ra nói nửa cảu!

‘Ồ? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tảy hả?”

Giọng Đệ Ngũ Vân Yên có hơi khàn khàn, đồng thời, chuyến ánh mắt nhìn ra ngoài lao ngục.

Nhìn thấy Đệ Ngũ Hiên, lòng bà nao nao.

Nhưng ánh mắt chuyến sang Trần Đức thì đôi mắt dán chặt vào gương mặt anh, hoàn toàn không thể dời đi nửa phần!

Là một người mẹ, làm gì có ai không thể nhận ra con trai của mình?

Dù cách xa nhau hai mươi mấy năm, nhưng huyết mạch tương liên, cùng với gương mặt có nét di truyền giúp bà ấy nhận ra Trần Đức ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Đôi mắt đục ngầu, trong ánh mắt đó là vẻ không thế tin nổi, dù đã chắc chắn, nhưng vần còn nghi ngờ vào mắt mình: “Bát Hoang… Là con thật ư?

“Là con”.

Trần Đức khẽ gật đầu, vẻ mặt nặng nề trước nay chưa từng có, anh chủ động bước vào phòng đá, đi tới chỗ Đệ Ngũ Vân Yên:

“Mẹ, thật lòng xin lỗi, con đã trề, khiến mẹ phải chịu khổ thế này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK