Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta cũng phải chết trận!

“Ồ, cô Lục…”, Trần Đức uống cạn hớp rượu trong bình, anh cất bình rượu,

túm lấy chuôi kiếm trong tay cô ta: “Ai nói cô chỉ có một mình, không phải còn

có tôi sao? Mấy người này… có thể giao cho tôi giải quyết”.

Đồng thời anh khẽ dùng lực không chế Lục Thư Tuyết, đưa thanh kiếm sắc

bén trở lại bao.

“Anh?”

Thân thể mềm mại của Lục Thư Tuyết hơi ngừng lại, tay của Trần Đức đặt

trên mu bàn tay cô ta, cảm giác giống như bị điện giật vậy, hai tròng mắt lạnh

băng dâng lên từng tia tự chế giễu.

Cuối cùng người ở bên cạnh cô ta lại là một người xa lạ quen biết không lâu!

Nhưng một tia tự giễu này rất nhanh được một tia ấm áp bao trùm.

Dù là người xa lạ cũng nguyện ý giúp đỡ người lạ như cô ta, không phải

sao?

Vào thời khắc mấu chốt này, một võ giả giới thế tục còn có khí phách như

vậy, cô ta thật sự rất cảm động.

“Ha ha ha ha…”, đột nhiên một trận cười the thé truyền tới, Mục Lâm châm

chọc, đùa cợt nói: “Còn có mày? Trần Bát Hoang, mày thật sự tưởng rằng

mình là ai chứ? Một tên võ giả rác rưởi đến từ thế tục? Chẳng lẽ mày cho

rằng tiền bối Hắc Vân là đối thủ của mày sao?”

“Ha ha… người của giới thế tục mãi mãi không tự biết mình lại còn trọng tình

nghĩa? Chẳng qua là ngốc đến quá ngây thơ thôi”, Lục Phúc cũng cười nhạt

châm chọc. Ông ta cũng không có thiện cảm với Trần Đức, nếu như không

có nó thì làm sao nhiều chuyện như vậy?

“Chậc chậc”, tên hầu của Mục Lâm cùng đùa cợt nói: “Cô Lục, có con kiến

hôi như vậy ở bên cạnh đột nhiên đứng ra, có phải rất cảm động không? Rất

vui vẻ? Ha ha, chỉ tiếc rằng… thêm một con kiến hôi, cũng chỉ là tự tìm đường chết”.

“Vừa bắt đầu tôi liền cảm thấy cái tên họ Trần kia có bệnh rồi. Không ngờ

bệnh ảo tưởng không nhẹ, sao lại có mặt mũi nói ra câu ‘giao cho tôi giải quyết’ chứ?”

“Đúng là buồn cười chết tôi mà!”

Đám người mồm năm miệng mười nhìn Trần Đức giống như nhìn một thằng

ngu, khinh bỉ ra mặt.

Lục Thư Tuyết như không nghe thấy những lời đó, nghiêm túc, trịnh trọng

nói: “Trần Bát Hoang, cảm ơn anh, có điều… anh nên đi đi. Mục tiêu của quỷ

lùn Hắc Vân không phải anh, chỉ cần anh muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc

nào. Gã ta sẽ không giết anh đâu”.

Cách làm việc của quỷ lùn Hắc Vân cực kỳ nổi tiếng, mục tiêu là ai thì chỉ

giết người đó.

Lấy bao nhiêu tiền, giết bấy nhiêu người.

Nhập từ khóa tìm kiếm…

Chỉ cần đừng chọc giận gã ta thì quỷ lùn Hắc Vân sẽ không đụng vào người

không liên quan.

Trừ khi, đối phương tự đâm đầu vào cái chết.

“Không đi”, khóe miệng Trần Đức nhếch lên lộ ra một nụ cười nhạt.

“Không đi sẽ chết đó!”, Lục Thư Tuyết có chút sốt ruột, dù đến lúc này rồi

nhưng cô ta vẫn không muốn hại chết một người lạ, một người vô tội.

“Sẽ chết? Tại sao sẽ chết?”, Trần Đức cười nói: “Thực ra tôi rất lợi hại, dù

đám người kia gộp lại với nhau, ừ…”

Trần Đức ngẫm nghĩ nửa giây xong bèn nói: “Giết bọn họ cũng như giết mấy

con chó thôi”.

“Ha ha, thằng nhóc kia đúng là bị bệnh thật mà!”, Mục Lâm đứng đằng xa

chợt cười to: “Đến lúc này rồi mà còn dám khoác lác, chắc chắn là bị úng

não rồi!”

“Giết bọn tao như giết chó? Là ai cho mày lá gan nói như vậy trước mặt tiền

bối Hắc Vân thế? Đúng là ngớ ngẩn đến dại dột mà!”

“Đồ ngu!”, Lục Phúc cũng không kìm được chửi một tiếng, ông ta ghét nhất

loại người như Trần Đức, thực lực không có bao nhiêu, nhưng lại chẳng biết

trời cao đất rộng, đúng là bị hoang tưởng. Loại như vậy không bằng chết

sớm cho đỡ chật đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK