Nếu thật sự có thể đạt tới Địa Tiên, chẳng phải hắn sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất có tiềm lực lớn nhất Côn Luân Hư sao!
Trước mật thất Vẫn Thiết người đứng đầu nội viện, Công Tôn Hằng, tám vị trưởng lão của Vô Song môn, cũng như Lâm Chấn Lôi, Trình Kiếm Phong và Ngụy Vô Minh đều đến đây!
Trần Đức đứng giữa đám đông, không khỏi thở
dài.
Có bao nhiêu người trong số hàng ngàn người này thực sự muốn anh đột phá?
E rằng…
Chỉ có vài người Lâm Chấn LÔI, Ngụy Vô Minh và Tô Tây Pha, phải không? Những người còn lại, hầu hết đều đến đây đế xem trò cười, chờ anh ngã khỏi thần đàn, sau đó giầm đạp anh, nghiền nát anh.
“Bát Hoang, tôl sẽ không nói nhiều nữa, cậu…nhất định phải thành công!”
Ngụy Vô Minh lần này đẫ xuất trận toàn diện, nếu Trần Bát Hoang thất bạl, vị trí môn chủ của lão cũng sẽ hoàn toàn không còn.
‘Tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Trần Đức gật đầu, lập tức chào tạm biệt Trình Kiếm Phong, Lâm Chấn Lôi và những người khác, anh quay người đi vào mật thất vẫn Thiết.
“Mật thất Vẵn Thiết, sẽ không xây ra chuyện gì chứ?”, nhìn thấy anh tiến vào, Ngụy Vô Minh một lần nữa lại có suy nghĩ này, không hiểu sao lão luôn có dự cảm không tốt.
“Môn chú, lần này mọi chuyên ầm ĩ quá rồi. Người của Vô Song môn đều đang nhìn châm chằm nơi này. Nếu cậu ta không đột phá lên Địa Tiên…thì khó mà thu dọn tàn cục”, ngũ trướng lão Nhạc Trường Phong cười một cách kỳ lạ, đầy khinh thường..
“Ta đã nói rồi, nếu Trần Bát Hoang không làm được, ta sẽ từ chức môn trường”.
Ngụy Vô Minh vân vững vàng với quyết định của mình, lần này lão nhất định phải đánh cược!
Cược thắng thì có thế giành thắng lớn!
Nếu như thất bại, vậy thl lão làm môn chủ của Vô Song môn còn có tác dụng gì, có thể tồn tại được bao lâu?
“Nếu là tôi, tôi sẽ không cho cậu ta cơ hội, trực tiếp giết chết, giao đầu cho ưng Thiên Hà, nói không chừng ưng Thiên Hà sẽ ghi nhở ẳn tình”, Đinh Nghỉ
lạnh lùng nói: “Nếu không, khi ưng Thiên Hà trở lại Vân Tiêu Giới, dẫn người của nhà họ Ưng đến chém giết, chúng ta đều sẽ đi tong”.
‘Thật là sống đến ngần này tuổi mà không được gi sất, vậy mà lại tin Trần Bát Hoang sẽ đột phá”, lục trường lão lẳc đầu lẩm bẩm một mình, ông ta thật sự không biết não của Ngụy Vô Minh có phải bị úng nước rồi không.
Một người ngay cả linh hải và kim đan cũng không cỏ, so với những người bình thường trong glớl thế tục chí mạnh hơn một chút, nhưng những người trong giới thế tục là người thế nào?
Là rác rưởi!
Trần Bát Hoang thì sao? Nhiều nhất chỉ là thứ rác rưởi chói mắt hơn rác thông thường một chút, cỏ thế đột phá lên Địa Tiên?
“Môn chủ, chờ hân đi ra, nếu không đột phá thành công thì đừng trách chúng ta trở mặt vô tình”, tam trướng lão nhàn nhạt nói: “Nếu giữ hân lại, nhà họ Ưng sớm muộn gỉ cũng sẽ tìm tới tận cửa, chúng ta nhất định phải giết hắn”.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa!”, Lâm Chấn Lôi trầm giọng nói: “Chuyện sau đó, đợi Trần Bát Hoang ra thì nói tiếp!
Trước mật thất vẫn Thiết hàng ngàn người đang đứng trẽn sông Tây Lưu chờ đợi với nhiều tâm trạng khác nhau, thi nhau bàn tán không ngừng: “Trần Bát Hoang đã trở thành phế vạt rồi, haha, không biết hắn sẽ gặp hậu quả thế nào”.
“Đợi hắn bước ra, tôi nhất định phải tiến lên tát hắn hai phát. Mẹ nó, hôm nay dám chơi đùa chúng ta”.
“Đúng vậy, hừ, không có hắn thì đâu có nhiều chuyện phiền phức như vậy!”
“Rác rưởi của giới thế tục, không biết làm sao mà giết được Lâu Vạn Xuản, giờ lại bị báo ứng rồi nhỉ? Haha…”