Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ Ngũ Vân Yên gật đầu.

Chắng có gì đế do dự, nói xong, Trần Đức lập tức dẫn Đệ Ngũ Vân Yên rời khỏi phòng đá, Đệ Ngũ Hiên và Đệ Ngũ Thường Vân cũng đi theo anh.

“Bác gái, ở Tây Hái cháu có một đáo nhỏ, nếu bác không chẽ thì bác và anh Bát Hoang có thể đến

ở”.

Cơ Tuyết chân thành và hào phóng, biếu hiện hết sức tao nhã: “Đúng lúc em có một việc cần anh Bát Hoang giúp, không biết anh Bát Hoang có sẵn lòng hay không?”

“Không dám từ chối”.

Trần Đức đồng ý ngay không thèm suy nghĩ, Cơ Tuyết đi trước, dẫn theo mọi người rời khỏi tộc Đệ Ngũ.

Về phần Đệ Ngũ Vệ Đông, Trần Đức chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái.

Tuy ông ta mạnh, nhưng Trân Đức khinh thường ông ta từ tận đáy lòng.

Bản thân là một Thánh Nhân, lại thế hiện vẻ cao cao tại thượng với anh, rồi đi khúm núm với Cơ Tuyết như một người hầu.

Hành động đó không xứng đáng với một chữ Thánh!_________________________________________

Tộc Đệ Ngũ được một người như thế dẫn đầu, chắc chắn chí có thế ngày càng đi xuống, trở thành hạng người tham sống sợ chết mà thôi.

Nhìn đám người Trần Đức rời đi, Đệ Ngũ Vệ Đông thớ hắt một hơi thật dài, đứng dậy đi ra khỏi lao ngục.

Thế nhưng.

Với sự rời đi của Trần Đức và Đệ Ngũ Vân Yên, trong lòng ông ta cũng chắng có chút hối hận và lưu luyến gì!

Trần Bát Hoang chẳng qua chỉ là một Thần Vương mà thôi, Đệ Ngũ Vân Yên cũng chí là Thần Vương nhất trọng, người duy nhất đáng tiếc chính là Đệ Ngũ Hiên.

Nhưng mà.

Trong tộc vẳn còn tận chín Bán Thánh, cũng chẳng sao.

Còn việc sau này Trần Bát Hoang có trờ nẽn mạnh hơn hay không, theo ông ta thì chắc chắn là không thể!

Cái loại thẳng như ruột ngựa thế này, không biết mềm nắn rắn buông thì sớm muôn gì cũng sẽ nqẵ

xuống.

“Chờ đến khi cậu tuổi trẻ mất sớm, lão già này sẽ đốt cho cậu chút tiền vàng mã”.

Đệ Ngũ Vệ Đông hừ lạnh, một lần nữa lấy lại vẻ cao cao tại thượng, xoay người rời đi.

Biến Tây Hải mênh mông vô cùng, từ xa nhìn lại, không thể thấy bờ, chỉ có nước biển nhấp nhô gọn sóng.

Một nơi xa ở Tây Hải, trên hòn đáo linh khí dồi dào, cây cối rậm rạp, hoa cỏ cũng theo dòng linh khí mọc lên cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK