Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng,

Một giây kế tiếp.

Tất cả mọi người đều thôn mặt.

Trong lúc mọi người cho rằng Trần Đức tự trói chân tay đến nước Vĩnh Hằng.

Anh… anh lại… lại… lại giơ ngón tay giữa ra với bóng hình vị thần khổng lồ đó?

Tuy mọi người không biết ngón tay giữa có ý gì, nhưng từ vẻ mặt của anh không khó nhìn ra, đó là sự khinh bỉ một cách trần trụi, khinh bí không hề che giấu!

Thế còn chưa là gì, điều đáng sợ hơn là.

Sau đó Trần Đức lên tiếng.

Đôi mắt nhìn thẳng vào bán thần cầm quyền trượng đó: “ông là cái thá gì? Bảo tỏi tự trói chân tay? Vãi, ông cũng quá coi trọng bản thản rồi đấy? ông rất lợi hại hả? Nếu đã lợi hại như vậy, thì giết tôi đi? Nào nào nào, cái đầu của Trần Bát Hoang tôi ở đây, giết tôi đi, xin ông đấy!”

Trong lúc nói, Trần Bát Hoang trực tiếp vươn cố ra trước mặt bán thần đó.

“Mau, mau lên, đến chém tôi đi, mẹ kiếp, chẳng phải ông rất hống hách à? Tôi muốn xem xem, rốt cuộc hôm nay là vị thần như ông ngạo mạn, hay là tôi ngạo mạn hơn!”

Trần Đức nói rất lớn tiếng, thậm chí cố ý trộn lẫn nguyên khí, sức mạnh thần hồn vào trong, sóng âm như hóa thành biến thét, truyền khắp tám phương.

Lúc này hàng chục tỷ người Nam Hạ Châu đang theo dõi cuộc chiến này.

Hàng chục tỷ người này đều biết rõ sự ngạo mạn của Trân Đức, nghe được rõ ràng, người nào cũng sợ toát mồ hôi ròng ròng, thần hồn run dữ dội!

Kẻ điên!

Vãi!

Đúng là kẻ điên!

Đúng thế, anh có ấn ký Thiên Tâm, biến thái vô cùng, trong tích tắc đột phá ba bốn mươi cảnh giới nhỏ, nhưng anh vẫn chỉ là một tu sĩ cấp Thiên Đạo nhỏ bé, cảnh giới như vậy, hoàn toàn không thể so sánh được với bán thần, được không?

Nhìn thấy bán thần, không nói là quỳ xuống giống bọn họ, ít nhất cũng phải cung kính, ngoan ngoãn chứ?

Kết quả Trần Bát Hoang lại hống hách với bán thần!

Còn hống hách công khai!

Loại người này không phải ké điên thì là gì? Mẹ kiếp, chê mình chết không đú nhanh hả!

“Ầm ầm!”

Chân trời nối lên sấm chớp, đó là cơn giận của bán thần, ồng ta thực sự nối giận, đại đạo thiên địa đều bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông ta, sấm sét cuồn cuộn như chiến xa lăn đến, khiến lòng người run sợ, nhiệt độ của thế giới cũng bồng giảm mạnh đến băng lạnh, có thể thấy rõ ràng, giữa trời đất xuất hiện từng tầng sương giá.

Đây không phải là ảo giác, mà là hiện thực.

Quá đáng sợ rồi!

Nhưng Trần Bát Hoang lại không hề bớt lại, bày vẻ mau đến thịt tôi đi, vô cùng cuồng ngạo, đừng nói là bán thần, kế cả Trần Nguyên Vũ và hàng chục tỷ tu sĩ xem trận chiến đều muốn xông lên chém chết anh, tên này quá hống hách rồi đấy!

“Trần Bát Hoang, cậu rất thỏng minh, đoán được tôi sẽ không giết cậu, đúng không?”, ánh mắt bán thần âm lạnh, ông ta đến đây hoàn toàn là vì phụng mệnh, hiện giờ nước Vĩnh Hằng cũng chỉ có ông ta có thế ra ngoài, có thể đến nơi này.

Bởi vì hiện giờ người của nước Vạn Thánh đang chặn bên ngoài nước Vĩnh Hằng, bao vây cả nước Vĩnh Hằng!

Mấy vị cường giả đích thân đến nước Vạn Thánh làm khách.

Mục đích rất đơn giản, chính là không cho người của nước Vĩnh Hằng tham dự vào chuyện này.

Nước Vĩnh Hằng bị bao vây chặt không lọt một giọt nước.

Sở dĩ ông ta có thế xuất hiện ở đây, là vì nửa tháng trước, ông ta từ nước Vĩnh Hằng đến thế giới đại thiên, hướng dằn một đệ tử mà ông ta để lại ở bên này, không ờ trong nước Vĩnh Hằng, ngay khi ông ta nhận được tin trong tộc thì đến nơi này ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK