Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên, nơi này thực sự có vật lạ!”, vừa đến đây, một người trong đó liền nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cành cây và những mảnh vụn vỏ trứng màu đỏ rơi dưới đất.

Người lên tiếng là đàn ông, mặc trường bào màu xanh, bên hông dắt một trường kiếm bảy tấc, trông khá là được, chỉ là lông mày bên phải có ba đường thẳng đứng, giống như vết sẹo bị thứ gì đó dùng móng vuốt cào để lại, sau khi hắn dùng thần thức đảo quét xung quanh, thì nhìn sang một người đàn ông khác:

“Tấn ca, có vẻ như có thứ gì vừa phá vỏ trứng ra, chúng ta đến chậm một bước”.

“ừm”.

Người được gọi là Tấn ca hơi gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo, mặc áo choàng màu vàng kim, giống như hoàng đế, hết sức tôn quý, cũng như vậy, thực lực cũng rất mạnh, đã trong thiên cấp, Lăng thiên đỉnh phong!

Chỉ thiếu một bước thì có thể bước vào đạo cấp.

Khí tức của hắn cũng chỉ khoảng một trăm tuổi.

Độ tuổi như vậy, thực lực như vậy, trong khoảng trăm tuổi đã coi là một thiên tài.

Nhưng cách gọi Tấn ca khiến Trần Đức nhớ đến một người…

Nhuận Thổ!

Tấn ca nhặt một mảnh vụn lên, đặt lên đầu mũi ngửi: “Đến muộn cũng không sao, Mộc Nhiên, cậu không phát hiện ra sao, những vỏ trứng này cũng là chí bảo, được đại đạo nuôi dưỡng, trong đó còn ẩn chứa một loại sức mạnh thức tỉnh, nếu sử dụng nó, chắc chắn có ích lớn”.

Trong bóng tối, Trần Đức rất ngạc nhiên, cũng rất cạn lời.

Ba tháng nay, anh vẫn luôn đợi trong vỏ trứng, cơ thế tiết ra tạp chất, cũng hoàn toàn hòa vào trong vỏ trứng.

Khuya trứng đó thực sự hàm chứa sức mạnh của đạo, đối với tu sĩ bình thường, sử dụng nó cũng có ích, giống như Tấn ca chỉ thiếu một bước chân là đến tu sĩ cấp thiên, sau khi sử dụng, đột phá, đạt đến cấp đạo cũng không phải không thể nào.

Nhưng,

Nói thế nào nhỉ?

Rất bẩn!

Trong cơ thể Trần Đức có những tạp chất gì? Mồ hôi thì không nói, đó chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng khi anh ở trong vỏ trứng vẫn là người bình thường, người bình thường thì không tránh được đại tiện tiểu tiện, sau khi anh tiết ra những thứ đó, vỏ trứng cũng hoàn toàn hấp thụ, dung hợp hết…

Trần Đức đúng là không nỡ nghĩ tiếp.

Cảm xúc của Trần Đức vừa có dao động, Tấn ca lập tức cảm nhận được, ánh mắt hung dữ nhìn về hướng của Trần Đức: “Ai đó?”

Phía sau lá cây.

Trần Đức giật mình, thò nửa cái đầu ra, nhìn Tấn ca, rồi lại nhìn sang hai cô gái vẫn chưa lên tiếng khác: “Tôi cảm thấy tôi ở đây thì tốt hơn”.

“Nhóc con, không muốn chết thì cút ra đây”, Mộc Nhiên quát nói: “Cho mày thời gian ba hơi thớ”.

Tấn ca không nói nữa, nhưng sát ý lưu chuyển trong ánh mắt đã nói rõ tất cả.

Khó khăn lắm mới tìm được một chút cơ duyên ở đây, đương nhiên bọn họ không muốn chia cho người lạ mặt, lúc này, nếu không phải vẫn chưa làm rõ thân phận của Trần Đức, hắn đã sớm trực tiếp giết rồi.

Hơn nữa, Trần Đức đã bị hắn hoàn toàn khóa chặt!

Ngoại trừ đl ra thì không còn đường nào khác.

“Được được được…”, Trần Đức vô cùng bất đắc dĩ, chậm rãi đi ra từ phía sau gốc cây, khuôn mặt vô cùng non nớt tỏ ra vô hại, vô cùng thân thiện.

Nhưng anh vừa đi ra.

Vẻ mặt bốn người đều biến sắc!

Sẳc mặt của hai người đàn ông trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Còn hai cô gái, đầu tiên là ngấn người, sau đó khuôn mặt đỏ ửng.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK