Khủng hoảng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng Vương Mâu, hắn ta nuốt nước bọt theo bản năng, cứ như nhìn thấy quý, đặt mông ngồi xuống đất.
Tiểu ra quần rồi!
Sợ đến nỗi tiểu ra quần rồi!
Lâm Đông Nhạc cũng không khá hơn là bao.
Hối hận!
Bấy giờ trong lòng ông ta chỉ có cả ngàn hối hận, cả vạn hối hận, hối hận vì mình đã không ôm đùi Trần Đức.
Tại sao lại không tạo quan hệ tốt với anh.
Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn nhìn nhau, mặt hai người đều đỏ bừng lên, thậm chí Lâm Tử Huyên còn rơi nước mắt.
“Tên này, có còn là người không?”
Đôi môi đỏ mọng của Tô Y Y khẽ nhếch, cô ta là người có được ấn ký thiên đạo, tu hành một ngày có thể sánh ngang một năm, mấy năm, thậm chí là mười năm của người khác.
Nhưng so với Trần Đức, hình như… Hình như chẳng là cái thá gì cả?
Nên biết rằng, khi bọn họ gặp Trần Đức lần đầu tiên, anh chẳng qua chỉ là một Thánh Tổ mà thôi!
Thời gian mấy ngày anh đã nhảy vọt lên cảnh giới Hóa Đạo không nói, còn ở cảnh giới Hóa Đạo, giết chết Trần Võ Si Thiên Nguyên đỉnh phong.
Trong lòng Tô Y Y chỉ có một câu má nó.
Không biết có nên nói ra không.
Rốt cuộc là cô ta có ấn ký thiên đạo, hay là Trần Bát Hoang có vậy?
So với sự khiếp sợ cúa mọi người.
Trần Đức lại khá là bình tĩnh, tất cả những điều này đều nâm trong dự đoán của anh cả.
Anh với cảnh giới Hóa Đạo đỉnh phong, trong trạng thái Cực Cảnh, cộng thêm Tự Tại Thần Ma Công vốn có thể đánh một trận ngang tay với Trần Võ Si rồi, huống chi, không ai phát hiện ra anh lại đột phá lên rồi.
Bấy giờ…
Anh đã là cảnh giới Hợp Đạo!
Khoảnh khắc anh suy diễn ra võ kỹ kia thì cũng đột phá, chẳng qua, vì con dường anh tu luyện có hơi đặc biệt nên không có ai phát hiện ra, giống như trước đó khi anh ớ Hóa Đạo đính phong, không
bùng nổ thì người ta cũng chỉ nghĩ anh là Đại Năng mà thôi.
Cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ, cộng thêm võ kỹ vừa mới suy diễn ra, giết Trần Võ Si là chuyện nước chảy thành sông, hết sức bình thường.
Chẳng qua.
Trông anh có vẻ khá thoải mái, nhưng trên thực tế, anh đã trở nên yếu đi rất nhiều.
Có thế nói là đang chìm trong trạng thái suy
yếu.
“Võ kỹ mới tạo, tên là… Tự Tại Thần Ma Thân đi”.
Trần Đức đặt bừa cho võ kỹ một cái tên, trước mắt Tự Tại Thần Ma Thân vẫn chưa hoàn thiện, võ kỹ này bộc phát từ Tự Tại Thần Ma Công, sở hữu một không gian tiến bộ và trưởng thành rất lớn.
Thu hồi Tự Tại Thần Ma Thân, Trần Đức đáo mắt nhìn về phương xa.
“Ầm!”
Đồng thời, một táng đá lớn vỡ vụn, lộ ra Vương Mâu đang nấp phía sau.
Trên mặt Vương Mâu đầy vẻ sợ hãi, hết sức hoảng hốt, vừa trỏng thấy Trần Đức đã vội vàng quỳ xuống:
“Kẻ hèn này có mẳt như mù, tôi đã biết sai rồi cậu Trần, cậu tha cho tỏi một mạng đi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng”.