Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liều Thiên Tuyệt đều là trân phấm hiếm thấy!

Nó là bảo vật được ghi lại trong sách lịch sử, sách giáo khoa!

Hình thái, đặc trưng và mùi vị của

nó…

Đại Thiên Thế Giới rất rất ít có võ giả không nhận ra.

Một cành liễu đã vô cùng trân quý, mà trước mắt thì sao? Quan tài phía trước chủ yếu làm từ thân cây liễu Thiên Tuyệt, hơn nữa thân cây còn dài đến hai mươi mét, rộng gần mười mét!

Quan tài kia không có bất kỳ thứ gì hợp lại.

Hoàn toàn chế tạo từ gỗ thô!

Từng võ giả nuốt nước miếng, Vạn Cửu Khung, Lý Tài Nhất và hơn tám ngàn tu sĩ đánh cược với Trần Đức đều ngẩn ra như pho tượng, còn Quách Khai, vào khoảnh khắc hắn ta nhận ra liễu Thiên Tuyệt thì trực tiếp đặt mông ngồi trên

đất.

Không thể nghi ngờ,

Giá trị cỗ quan tài này đã vượt xa tất cả món đồ của mỗi người bọn họ cắt ra.

Thậm chí,

Đồ tất cả mọi người mở ra, cộng giá trị lại cũng không bằng một nửa cỗ quan tài gỗ kia!

Nội tâm các chủ Thiên Tự Các Tô Hải Thần lúc này gần như đang rỉ máu.

Liễu Thiên Tuyệt!

Đây chính là liêu Thiên Tuyệt!

Tại sao lúc đào Cổ Nguyên không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào?

Bây giờ, liễu Thiên Tuyệt không chỉ thuộc về người khác, Cổ Nguyên của Thiên Tự Các bọn họ gần như nổ hết, hủy cả, ngay cả cọng lông cũng không còn!

Tổn thất nghiêm trọng!

“Quả nhiên tên nhãi này không đơn giản…”, trong lòng Tào Nam Thiên nói nhỏ.

Đánh cược đúng rồi,

Ồng ta đã đánh cược đúng!

Trần Bát Hoang thật sự không đơn giản!

Liêu Thiên Tuyệt đó thật sự không phải nhờ may mắn có thể mở ra được!

Hồn Châu cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Trần Đức: “Thằng nhóc cậu kỹ năng diễn xuất không tệ, ngay cả tôi cũng bị lừa, thiếu chút nữa tưởng rằng cậu ngốc…”

“Hồn lão, xin lỗi”.

Trần Đức mỉm cười.

Kỹ thuật diễn không tốt, làm sao kiếm tiền?

Nhưng,

So với đi thanh toán đã kiếm bao nhiêu tiền thì điều anh tò mò hơn là chiếc quan tài gỗ kia!

Bên trong quan tài gỗ rốt cuộc là ai, hay… chứa đồ gì?!

Anh tin rằng nếu như chỉ là cỗ quan tài, tuyệt đối sẽ không để cổ Nguyên phủ đầy thiên đạo, càng không thể khiến người ta có một loại cảm giác khiếp đảm không rõ ràng từ đâu tới.

Điều này không chỉ là nghi vấn của Trần Đức, cũng là nghi vấn của tất cả mọi người.

Đến khi bụi bặm lắng xuống, sau khi chắc chắn không có biến cố gì, lúc này Trần Đức mới tiến lên phía trước, đi đến quan tài gỗ.

Quan tài gò,

Độ cao hai ba mét.

Trần Đức đứng trước nó, rõ ràng có phần thấp hơn.

Cùng lúc anh qua đó,

Mấy người Hồn Châu, Tào Nam Thiên, Tô Hải Thần cũng đi tới phía trước quan tài gỗ.

Ngoài ra còn có mấy lão giả khá mạnh đi theo, bọn họ cũng muốn tận mắt nhìn bên trong quan tài gỗ là cái gì.

“Các người muốn làm gì? Đây là của tôi”, Trần Đức nhìn Tô Hải Thần và bảy tám cường giả mới lên, mặt đầy cảnh giác, ngăn trước quan tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK