Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Trong tích tắc, Linh Châu chuyển động!

Trần Đức chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường mạnh chưa từng có đưa bọn họ bay vút lên trời như thang máy, sau đó… là một trận lực xung kích cuồng mạnh.

Vừa bắt đầu Trần Đức còn chưa thích ứng, cho đến mười mấy hai mươi phút sau, anh mới quen dần.

Rất nhanh, chỉ lúc sau, khoảng ba bốn tiếng, một trận rung lắc truyền đến, Linh Châu dừng lại!

“Đến rồi à?”, Trần Đức cố hết khả năng khiến mình bình tĩnh.

“Chủ nhân, chúng ta xuống thôi!”

Liền sau đó, cánh cửa Linh Châu mở ra, Liễu Tông Nguyên đi ra ngoài cửa trước, Trần Đức đi sát theo sau, vừa đi ra ngoài, khuôn mặt Trần Đức khẽ biến sắc, nghiêm giọng nói: “Liễu Tông Nguyên, ông chắc chắn nơi này là Thông Thiên Các chứ?”

Trần Đức vừa xuống khỏi Linh Châu, lập tức cảm thấy không đúng, anh rõ ràng cảm nhận được hình như cơ thế mình… trở nên nặng hơn!

Hơi thở, hoạt động khó khăn hơn gấp trăm lần so với lúc ở Côn Luân Hư!

Trọng lực ở đây cực nặng!

Hơn nữa, nơi bọn họ hạ cánh cũng rất kỳ lạ, nơi này giống như rừng nguyên thủy, khắp nơi đều là cây cổ thụ cao chọc trời.

Vừa bắt đầu Trần Đức còn chưa thích ứng, cho đến mười mấy hai mươi phút sau, anh mới quen dần.

Rất nhanh, chỉ lúc sau, khoảng ba bốn tiếng, một trận rung lắc truyền đến, Linh Châu dừng lại!

“Đến rồi à?”, Trần Đức cố hết khả năng khiến mình bình tĩnh.

“Chủ nhân, chúng ta xuống thôi!”

Liền sau đó, cánh cửa Linh Châu mở ra, Liễu Tông Nguyên đi ra ngoài cửa trước, Trần Đức đi sát theo sau, vừa đi ra ngoài, khuôn mặt Trần Đức khẽ biến sắc, nghiêm giọng nói: “Liễu Tông Nguyên, ông chắc chắn nơi này là Thông Thiên Các chứ?”

Trần Đức vừa xuống khỏi Linh Châu, lập tức cảm thấy không đúng, anh rõ ràng cảm nhận được hình như cơ thế mình… trở nên nặng hơn!

Hơi thở, hoạt động khó khăn hơn gấp trăm lần so với lúc ở Côn Luân Hư!

Trọng lực ở đây cực nặng!

Hơn nữa, nơi bọn họ hạ cánh cũng rất kỳ lạ, nơi này giống như rừng nguyên thủy, khắp nơi đều là cây cổ thụ cao chọc trời.

Hai chữ ‘chọc trời’, là một phương pháp hình dung khoa trương ở trái đất, còn ở đây… chính là cây cổ thụ chọc trời thực sự!

Phóng mằt nhìn, cây thấp nhất cũng cao đến năm sáu mươi mét, cây cao nhất thì cành lá xum xuê, che lấp bầu trời, đo bằng mắt ít nhất cũng cao đến bốn năm trăm mét!

Trần Đức đi xuống khỏi Linh Châu, vì có trọng lực, nên anh suýt ngã, cũng may tốc độ phản ứng đủ nhanh mới có thế đứng vững.

So sánh ra, Liều Tồng Nguyên sớm đã dự liệu trước, tiếp đất rất vững vàng: “Nơi này là Thõng Thiên Các, nhưng chỉ là nơi đế Linh Châu của Thông Thiên Các dừng đỗ thôi”.

“Bãi đỗ xe Ư”, Trần Đức nói.

“Có thể hiểu như vậy”, Liễu Tông Nguyên nói: “Linh khí của Thông Thiên Các nồng đặc hơn Côn Luân Hư gấp trăm lần, dưới sự bồi dưỡng của linh khí nồng đặc này, dẫn đến một số sinh vật 0 đây to hơn hoặc là quái dị hơn ở trái đất”.

“Giống như núi Bách Thú của Côn Luân Hư, rất nhiều dã thú, giới thế tục vốn không có”.

Liễu Tông Nguyên phổ cập kiến thức cho Trần

Đức, sau đó dần Trần Đức đi về một hướng của rừng cây.

Trên đường, Trần Đức thực sự thấy rất nhiều Linh Châu, không ngoại lệ, chiếc nào cũng to hơn, xa hoa chiếc của bọn họ.

Trong rừng cảy thỉnh thoảng cũng có người xuất hiện, đều đi về cùng một hướng.

Nhưng rất ít người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK