Thiên Tự Các rộng lớn bao nhiêu? Nói không khoa trương, chí ít một phần ba địa bàn thành thạch được Thiên Tự Các chiếm cứ, nói là Các, thực tế không khác gì một thành trì, trong đó thậm chí còn có từng dãy núi cao ngàn mét, trên chục ngàn mét, trong đó lại có không ít mãnh thú sinh trưởng.
Nhưng,
Không ai còn sống,
Chết hết.
Trong phạm vỉ Thiên Tự Các, không có đồ gì hoàn chính.
“Biết núi Thông Thần không? Đó là ngọn núi cao gần một trăm ngàn mét, em họ tôi nói, căn cứ vào dấu vết, phán đoán đã bị một chường của ai đó san thành đất bằng, trong Thiên Tự Các khắp nơi là không gian chảy loạn, ngay cả trời cũng bị xé thành mấy chục chỗ rách”.
Người đó giống như tận mắt nhìn thấy, miêu tả thật sống động.
So sánh với một vài tin tức Trần Đức biết và những gì hắn ta nói, có thế đại khái phán đoán lời hắn ta nói 98% khả năng là thật.
“Ngô Thanh Phong, Diêu Diệc Khả cũng chết sao…”, Trần Đức vô cùng kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng người của bốn đất nước lớn khinh thường giết mấy người đó. Không ngờ, vần không ai có thế sống sót.
Vả lại,
Suy nghĩ cấn thận thì lúc ưng Thanh Vũ đến tìm anh, quả thật anh cảm nhận được khí tức của cô ta có chút bất ổn, khi ấy không rõ, anh cũng không đế ý.
Bây giờ nhìn lại,
Giữa mấy người của bốn đất nước rất có thể xảy ra đánh nhau.
“Xem ra lúc ấy lựa chọn rời đi đúng là lựa chọn chính xác”, Trần Đức vui mừng, chỉ là theo lý thuyết người của bốn đất nước phải kiêng kỵ lẵn nhau mới đúng, tại sao có thế đánh? Cuối cùng là ai thắng?”
Trần Đức nghĩ ngợi, cũng không nghĩ ra đáp án.
Chuyện của những người đó, anh cũng không thế xen vào, gặp được bọn họ đã là may mắn lắm rồi.
“Quản họ làm gì, dù sao cũng không phải chuyện của mình”.
Trần Đức lắc đầu, chẳng buồn nghĩ nhiều.
Chí ít ưng Thanh Vũ không sao, còn qua tìm anh, không phải ư?
Còn về những người khác, anh không quan tâm.
Thiên Tự Các xảy ra chuyện lớn như vậy, phong bế là chuyện rất bình thường, mười mấy người liên quan đến đều là nhân vật lớn, những người này chết hay không bây giờ cũng chỉ là tin đồn, nhưng nếu như thật sự lưu truyền ra, e rằng sẽ xuất hiện biến động lớn, bố cục của các thế lực cũng hoàn toàn xáo trộn.
Đến lúc đó ngày hội đảo Định Thiên có thế mở đúng kỳ hạn hay không vẵn khó nói.
Cho nên,
Chuyện này nhất định sẽ đóng kín tin tức.
Mãi đến khi một vài thế lực và một vài vấn đề chí mạng được yẽn ốn thì mới có thế công khai.
Thời điếm này,
Trần Đức cũng không cần thiết lượn lờ trước mặt Thiên Tự Các, hôm qua có không ít người nhìn thấy anh và Tào Nam Thiên, cùng Hồn Châu từ Thiên Tự Các đi ra, một khi không cẩn thận sẽ bị người ta nhận ra, đến lúc đó sẽ không thiếu phiền toái.
Suy cho cùng,
Đại đa số người không dám đi tìm Tào Nam Thiên và Hồn Châu.
Tào Nam Thiên là các chủ Hằng Thiên Các, phía sau là thánh địa Thái Thương.
Hồn Châu là cường giả cấp Lăng Thiên.
Trong ba người, cũng chí Trần Đức vừa yếu cũng không có bối cảnh.
Nghĩ đến những thứ này, Trần Đức trốn vào hư không, lại quay về Hương Mãn Viên bế quan, cũng không có ý định đi xem trận chung kết luận võ của thuyền Bồng Lai.
Sáng sớm ngày hôm sau,
“Ầm ầm ầm!”