Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nói là võ giả nam.

Dù là phụ nữ, chỉ cần đủ mạnh, chỉ cần cô ta bằng lòng, cũng có thể có rất nhiều đàn ông.

Đương nhiên, loại phụ nữ này chỉ là thiếu số, đại đa số nữ cường giá chỉ muốn đi theo người mạnh hơn bọn họ, hoặc là thích, thật tâm thật ý đi theo cả một đời.

“Được rồi, không sao, có tôi ớ đây”.

Trần Đức trấn an Cơ Tuyết, khóe miệng nhếch lẽn nụ cười khổ.

Nhớ lại lúc Cơ Tuyết và anh vừa gặp mặt, cô lạnh lùng biết bao? Độc lập biết bao? Nữ vương biết bao?

Bây giờ nhìn lại, người phụ nữ không hề mạnh mẽ, chí là không có người đàn ông nào có thể chinh phục cô ta.

“Nhóc Trần… à không, cậu Trần!”

Lúc này, La Văn Sơn cuối cùng đã lấy lại tinh thần, cực kỳ hưng phấn: “Cậu Trần, tốt quá, cậu còn sống!”

“Tiếu thư, đi, mau đi cùng tôi”.

La Văn Sơn từ trong thâm tâm cao hứng.

Trước đó ông ta đã suy đoán Trần Đức không bình thường, sau đó biếu hiện cúa Trần Đức hết lần này đến lần khác làm ông ta khiếp sợ, mà lúc này anh còn mạnh hơn!

La Văn Sơn có thế không sung sướng sao?

Đương nhiên, ông ta cũng sợ Trần Đức không vui, cho nẻn ông ta cũng đổi cách xưng hô với Trần Đức từ tên nhóc Trần thành cậu Trần.

Lâm Tử Huyên, Dư Tư Vũ đã muốn qua đó từ lâu, La Văn Sơn vừa đánh động, hai cô gái cũng đương nhiên đi qua.

Đến gần,

Hai người Lâm Tử Huyên và Dư Tư Vũ đều kích động đến rơi lệ.

Bởi vì,

Cho đến bây giờ, khi cảm nhận được khí tức quen thuộc trẽn người Trần Đức, các cô mới chắc chắn một trăm phần trăm đây không phái là mơ, không phải ảo giác, Trần Bát Hoang vẫn còn sống.

“Chú La, không cần gọi tôi là cậu Trần, cứ như trước đây, gọi là tên nhóc Trần cũng được”.

Giọng nói Trần Đức ôn hòa, so với trước kia không có bất kỳ thay đối nào, La Văn Sơn lập tức cảm thấy thân thiết hơn nhiều, ông ta cười hắc hắc nói: “Được, tên nhóc Trần, hi… tiểu thư, tên nhóc Trần còn sống, cô rơi nước mắt làm gì chứ. Nên vui mừng mới đúng, mấy ngày nay không phải ngay cả nằm mơ cô cũng gọi tên của cậu ta sao?”

“Không có”.

Lâm Tử Huyên lau nước mắt, quật cường nói.

“Quay về là tốt rồi”.

Dư Tư Vũ cũng lau khô nước mắt.

“Chúc mừng đạo hữu tiến thêm một bước!”

Lúc này, Lý Thiên Cương cũng từ xa đi đến, hạ xuống trước mặt Trần Đức, mặc bộ áo dài phóng khoáng phiêu dật.

“Thiện tai thiện tai”.

Thích Thiện miệng ngâm phật hiệu, cũng tiến lên: “Thí chủ lại được hồi sinh, thật đáng mừng!”

‘Anh Trần, anh lại mạnh lẽn rồi!’

Khống Lâm Sinh ôn hòa nho nhã, cười tiến lên chào hỏi.

“Đa tạ ba vị, nhờ giúp đỡ trước đó của ba vị, Trân Bát Hoang sẽ không quên”.

Trần Đức đáp lại.

Ba người đồng thời ngấn ra, nội tâm mừng như điên, vô cùng sung sướng!

Thiện duyên lúc trước bọn họ lưu lại, quả nhiên không sai!

“Trần Bát Hoang, ha ha, lão Béo tôi đã nói cậu sẽ không xảy ra chuyện mà”.

Tu La Tử cười khanh khách đi đến, trẽn người mơ hồ tản ra một chút sát khí, những sát khí này không phải nhằm vào bất kỳ ai, là người tộc Tu La bẩm sinh đã có, bình thường Tu La Tử giấu rất tốt, hôm nay ở trên thang trời, đối mặt với thiên cung uy nghiêm, quả thực khó mà che giấu.

Độc Cô Huyền ngược lại lại không đi qua, chỉ đứng từ xa gật đầu với Trần Đức, hai mắt như kiếm, từ đầu đến cuối mang theo khí lạnh, giống như hầm bảng, lạnh đến thấu xương.

Kiếm của hắn ta là kiếm Vô Tinh.

Không cần tình.

Tình thân hay tình bạn, hắn ta đều không cần.

Còn về Trần Bát Hoang?

Hắn ta ra tay giúp đỡ cũng chỉ vì một vò rượu.

Rượu đúng khấu vị, người cũng đúng khấu vị.

Giúp cũng giúp rồi, Độc Cô Huyền chưa cầu mong lời báo đáp, càng chưa từng nghĩ cần báo đáp cái gì.

Nếu Trần Đức sống lại.

Hắn ta cũng chẳng buồn nói thêm gì.

Đây không phải căm thù Trần Đức, chỉ là tính cách như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK