Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi…”, Từ Phong sắp khóc đến nơi, lúc này còn có lòng dạ uống rượu?

“Tư Linh, em tin anh không?”, Trần Đức nhìn sang Âu Dã Tư Linh vẫn luôn trầm mặc.

“Em tin!”, tuy trong lòng Âu Dã Tư Linh rất lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng Trần Đức một cách khó hiểu, người đàn ông trước mặt, chính lè vị thần trong lòng cô ta, vị thần không có gì là không thể.

‘Tốt, vậy chúng ta cùng đợi người được gọi lè người đứng thứ năm ngoại viện, Nghiêm Hoa, Từ sư huynh, nếu anh không uống rượu, thì tôi uống, đây là

rượu ngon đấy”.

Trần Đức mỉm cười, nói xong liền thu lại cánh tay.

“Đợi đã!”

Từ Phong cắn răng, tóm cánh tay cúa Trần Đức, khuôn mặt núng nính đỏ bừng, cao giọng nói: “Uống thì uống, Từ Phong tôi vào học viện Thánh Phong vì có quan hệ, đi cửa sau, vẵn luôn bị gọi là đuôi cần cấu, phế vật, chỉ có Trần Bát Hoang cậu là không coi thường tôi!”

Dường như anh ta đang nói với Trần Đức, lại dường như đang nói với hơn chục ngàn đệ tử ngoại viện, cất giọng rất lớn, truyền khắp Võ Nhai.

‘Trân Bát Hoang, cậu đồng ý coi tôi là bạn không?”

“Đương nhiên rồi”, Trần Đức gật đầu: “Anh là người bạn đầu tiên ở học viện Thánh Phong của

toi”.

“Được, có cảu nói này của cậu là đủ rồi”, Từ Phong quyết chí, cầm lấy chai rượu trong tay Trần Đức: “Hôm nay, Từ Phong tôi liều mạng theo cậu, nếu Nghiêm Hoa đó giết cậu, trường kiếm ba tấc trong tay Từ Phong tôi, kể cả chỉ có thể khiến hắn bị thương một sợi tóc, cũng phải chiến đấu hết sức!”

“Rượu cũng là thứ Từ Phong tôi thích nhất, Từ Phong tôi đâu có lý nào không uống?”

Sau đó, Từ Phong mở nút chai, ngửa đầu, uống ừng ực.

“Ha ha, tốt, cuộc đời có một tri kỷ, phải uống một chén đầy!”, Trần Đức cũng cười lớn, ngửa đầu uống!

Hai người coi như hơn chục ngàn người ở Võ Nhai như không tồn tại, uống từng ngụm lớn, rượu theo khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra, hào khí anh hùng mạnh mẽ ngút trời xanh!

“Chúc mừng hôm nay ỏng xẵ lại có được một huynh đệ, Tư Linh nguyện múa kiếm góp vui!”, Âu Dã Tư Linh biết rõ tính cách Trần Đức mạnh mẽ khí khái, thẳng thắn, không có nhiều người có thể làm bạn với anh.

Cỏ ta cảm thấy vui mừng thay cho Trần Đức, lập tức phóng khoáng vung múa thanh kiếm trong tay.

Âu Dã Tư Linh thực sự rất đẹp, nói đẹp tựa tiên nữ cũng không phải quá, trường kiếm trong tay vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, vừa có sự dũng cảm của kiếm, vừa có vẻ mềm mại của điệu múa, khuôn mặt thanh lạnh, xinh đẹp, dáng người đường nét hoàn hảo, đẹp động lòng người.

Mặc dù không có nhạc đệm, không phối nhạc, điệu múa của cô ta vẫn rực rỡ rạng ngời.

Hơn chục ngàn võ giả ngắm nhìn bóng hình động lòng người đó, gần như sắp mê mẩn.

“Đáng tiếc, quá yếu, yếu đến mức không thế làm chủ số phận của mình, cuối cùng phải chết”.

“Đến lúc này rồi ba người đó còn có tâm trạng múa kiếm, còn có tâm trạng uống rượu? Đúng là có dũng khí”.

“Đúng thế, một khi Nghiêm Hoa xuất quan, họ chết châc”.

“Lúc này rồi còn không bỏ chạy, ha ha!”

Sau một hồi mê mẩn, thì vẫn là khinh thường, chế nhạo.

Có đẹp thì đã làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK