Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con heo rừng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần Trần Đức.

3m.

2m.

Im!

Rõ ràng có thể thấy được, hai cái răng nanh sắc nhọn của nó chỉ còn cách Trần Đức một chút!

Mắt thấy, sắp đâm vào người anh thì lúc này, Trần Đức bỗng chậm rì rì giơ một ngón tay lên chọc vào trán con heo.

Thoáng chốc, một cảnh tượng đáng sơ chơt xuất hiên.

Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu, Mậu Danh và ba người già đi theo họ đều rõ ràng có thể nhìn thấy trước mặt Trần Đức xuất hiện một luồng sấm sét rất nhỏ.

Ngay sau đó, con Liệp Trư nặng 2000kg đang xông tới giống như đụng phải một bức tường chợt dừng lại, xụi lơ xuống đất, không kịp phát ra một tiếng nào lập tức nổ tung, hài cốt bay tứ tung!

“Sức mạnh lớn như vậy luôn?”, Trần Đức hết sức kinh ngạc, anh chỉ mới hiểu được chút da lông và thi triển ra 1% sức mạnh của Trấn Lôi Ấn mà thôi!

“Không hổ là võ kỹ Huyền gia cấp

Trong tình huống mà Trần Đức không thi triển ra cửu Trọng Cực Ảnh thì sức mạnh của anh khoảng 5 triệu tấn, muốn đối phó một heo rừng thì chỉ là chuyện nhỏ. Mà ban nãy… anh hoàn toàn không có dùng sức!

Đúng vậy, anh chỉ khẽ nhấn một cái, phóng ra 1% sức mạnh của Trấn Lôi Ấn mà thôi!

Nếu…

Anh hoàn toàn hiếu được Trấn Lôi Ấn thì Trần Đức tin rằng mình có thể đánh một trận với Âu Dã Tư Linh!

Trần Đức nghĩ vậy thì không khỏi hơi kích động.

Không biết Âu Dã Tư Linh nhìn thấy anh của bây giờ có cảm thấy bất ngờ không?

Nhớ đến cái hẹn một năm của hai người, Trần Bát Hoang anh cần gì một năm?

Trần Đức phục hồi tinh thần lại, nhặt lên một cái chân heo rồi rời đi.

Còn đám người Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu, Mậu Danh, anh đã sớm phát hiện, thậm chí với sự thính tai của

mình, anh cũng đã nghe được hết những lời họ nói.

Có điều, anh không có để ý mà

thôi.

Chỉ cần đối phương không làm phiền, chọc đến mình thì anh cũng chẳng quan tâm lắm.

Nói thật, đám người kia ngoài Đạm Đài Nguyệt ra thì những người còn lại chẳng để lại ấn tượng tốt nào cho anh. Đặc biệt là tên Lương Khâu cầm quạt, lúc nào cũng nhằm vào anh, nói năng chói tai còn buồn nôn.

“Có vẻ… thực lực của anh ta cũng rất mạnh?”, Mậu Danh khẽ cau mày, nhìn con heo bị chia năm xẻ bảy đầy đất, trong giọng nói có chút thưởng thức: “Xem ra, anh ta thật sự dũng cảm mà không phải ngốc”.

“Quả thật là khiến người ta hơi bất ngờ, nhưng…”, Lương Khâu không cho là đúng nói: “Một con heo rừng mà thôi, chúng ta cũng có thể tùy tiện là giết nó được ngay. Anh ta lại mất thời gian lâu như vậy, nơi này cũng chưa phải chỗ sâu trong núi Bách Thú, đi vào trong thì cũng chết thôi”.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi. Cô bé kia cũng ở gần đây, phải nhanh chóng tìm được cô ta rồi rời khỏi đây nữa”, con ngươi Đạm Đài Nguyệt khẽ đảo, dẫn đầu đi về phía dụng cụ chi định.

Đám người Mậu Danh, Lương Khâu theo sát phía sau.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã dừng lại, mặt mày lộ vẻ kỳ lạ.

Bên cạnh dòng suối nhỏ phía trước, Trần Đức đang chữa thương cho một cô

gái, còn cô gái thì đang cầm một cái chân heo ăn.

Trần Đức thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, trong tay cầm một thứ đen thui bôi lên miệng vết thương của cô gái Nhưng rõ ràng mắt thường có thể thấy được, miệng vết thương đang dần khỏi hẳn.

“Hình như, người chúng ta muốn tìm… chính là cô ta…”, Mậu Danh nhìn dụng cụ theo dõi, điểm sáng đang lóe mù mắt, rồi lấy ra một tấm hình, trong hình chính là cô gái kia!

“Không ngờ lại gặp phải thật”, Đạm Đài Nguyệt thở dài, chuyến này của các cô chính là vì cô bé kia, chỉ cần mang cô bé đi giao cho người kia là họ có thể lấy được vô số chỗ tốt. Mà nó có thể giúp ba người họ đạt tới Linh Hải kỳ!

“Nếu gặp phải chúng ta thì nói lên tên nhóc kia đáng chết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK