Huống chi, một kẻ không có thực lực bằng người, chết thì đã sao?
“Cậu nán lại đây chỉ khiến cô chủ bị liên lụy mà thôi, hiện tại cậu Mục có lòng
từ bi, thả cậu đi, đó chính là vinh hạnh của cậu”.
Lục Phúc nói: “Nếu cậu không đi, e là lát nữa sẽ không còn cơ hội”.
“Bác Phúc!”
Bác Phúc!
Lục Thư Tuyết muốn nói gì đó, nhưng Lục Phúc đã ngăn lại: “Cô chủ, cô có
rất nhiều ưu điểm, nhưng lại quá mức lương thiện. Có đôi khi, lương thiện
chẳng mang lại tác dụng gì tốt đẹp cả, trái lại còn gây ra rắc rối…”
“Thế giới này luôn được định đoạt bằng thực lực, cô bảo vệ cậu ta nhất thời,
nhưng không bảo vệ được cả đời. Chúng ta không có trách nhiệm và cũng
không có nghĩa vụ che chở cho cậu ta!”
Nói xong, Lục Phúc lại lần nữa nhìn về phía Trần Đức và nói: “Nếu cậu còn
muốn giữ lại một chút lòng tự trọng, vậy thì mau đi đi, đừng để chúng ta phải
dùng vũ lực để đuổi cậu đi”.
“…”
Nghe được những lời này, Lục Thư Tuyết thoáng im lặng.
Có một số việc, cô ta không thể nào làm chủ được, huống chi hiện tại bản
thân còn đang ăn nhờ ở đậu.
Cô ta…
Không che chở được cho Trần Đức.
“À, được rồi, tôi đi”, Trần Đức đi cùng bọn họ cũng chỉ vì tiện đường mà thôi,
có hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
“Có điều, trước khi đi, tôi muốn hỏi một câu…”
“Cô Thư Tuyết, cô có muốn đi cùng tôi không? Tôi có thể hộ tống cô đến nhà
họ Lục”.
Giọng Trần Đức rất bình thản, cứ như đang nói một chuyện lông gà vỏ tỏi
vậy.
Lục Thư Tuyết để lại ấn tượng khá tốt cho Trần Đức.
Lương thiện, xinh đẹp, lại hào phóng.
Nếu để một cô gái như vậy rơi vào tay loại người như Mục Lâm thì thật sự…
Quá đáng tiếc!
Dù sao cũng tiện đường, Trần Đức không ngại đi cùng cô ta một đoạn.
“Phụt…”
Ai ngờ, anh vừa nói dứt câu, đám tôi tớ của Mục Lâm đã cười ầm lên.
“Thằng nhóc này bị ảo tưởng hả?”
“… Thích nói mớ lắm à?”
“Ha ha, buồn cười chết đi được, hắn hộ tống à? Dựa vào hắn?”
Những lời này khiến Lục Phúc nổi giận: “Tên nhóc kia, cậu đi nhanh đi, đừng
có làm hại cô chủ nhà tôi!”
“Nghe được chưa, chú Phúc cũng bảo mày cút đấy, còn chưa chịu cút?”,
Mục Lâm ra vẻ đắc ý.
Nhưng Trần Đức chỉ nhìn một mình Lục Thư Tuyết, chờ đợi câu trả lời của cô ta.
Đúng lúc này…
“Cút? Ha ha… bọn mày khỏi cút, bởi vì nơi này chính là nơi chôn thây của tất
cả chúng mày”.
Một giọng nói đột ngột vang lên, kế đó, một tên mang mặt nạ đen, cao
khoảng 1m4 thình lình xuất hiện.
Hắn ta vừa xuất hiện, bầu không khí chung quanh dường như bị đè nén, sát
khí cùng sát ý đáng sợ không ngừng lan ra.
Cùng với sự xuất hiện của hắn ta…
Thoáng chốc…
Trong rừng, từng bóng người xông ra, ngó thì có khoảng 30 40 người mặc
áo đen. Họ lập tức bao vây lấy đám Trần Đức và Mục Lâm lại.
Ai trong số họ cũng đeo mặt nạ, có điều ngoài một tên lùn ra thì những người
còn lại đều đeo mặt nạ màu trắng!