Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy vẫn không quay đầu lại mà chăm chú làm việc như hoàn toàn chẳng thèm để ý đên Trần Đức. Mãi đến khi giải quyết xong tài liệu trong tay, Tống Ngữ Yên mới quay đầu lại.

Tống Ngữ Yên cứ ngỡ đã giấu kín tâm tâm trạng của mình rất tốt, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trần Đức vẫn khiến cô ấy hơi ngẩn ngơ.

Hình như Trần Đức càng đẹp trai và có thần hơn trước thì phải? Cũng chẳng biết có phải là ảo giác của mình không nữa.

Nhịp tim của cô ấy bỗng đập thình thịch, gương mặt không kiềm được hơi ửng đỏ:

“Sao anh về mà không báo một tiếng? Tử Hàm ngủ mất rồi”.

“Gấp quá, Tử Hàm… có lẽ lần này không có cơ hội chơi với con bé. Để anh lên xem con bé”.

Người Trần Đức nhớ mong nhất vẫn là Tử Hàm, anh đi vào phòng cô bé, nhìn cô nhóc đang ngủ say, trong lòng chợt nổi lên một chút thương hại.

Nếu cô bé biết anh trai mình đã chết thì sẽ thế nào?

Trần Đức không dám nghĩ đến, càng không dám nói chuyện này cho Tử Hàm.

ít nhất thì một cô bé 8 9 tuổi không nên gánh chịu cơn đau không phù hợp với lứa tuổi của mình.

“Trong khoảng thời gian này, con bé rất nhớ anh, thường xuyên hỏi em sao anh Bát Hoang chưa về, có phải là đi làm nhiệm vụ đặc biệt nào không”, Tống Ngữ Yên đứng sau dịu dàng nói.

“Sau này, mong em hãy chăm sóc con bé nhiều hơn, mấy ngày nữa, anh sẽ đi một chuyến còn xa hơn”, Trần Đức không quay đầu lại, lấy chiếc điện thoại Nokia ra, chụp một bức ảnh của Tử Hàm.

“Vâng”.

Tống Ngữ Yên gật đầu, không có hỏi nhiều, dù Trần Đức là chồng cô ấy, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Tuy… cô ấy đã sớm yêu Trần Đức, nhưng Tống Ngữ Yên không biết cảm giác của Trần Đức với mình là gì. Thế nên, cô ấy không dám thể hiện nhiều, có bao nhiêu tình yêu thì cũng chỉ biết chôn giấu trong đáy lòng.

“Đợi con bé tỉnh lại thì em nói cho nó anh đã từng trở về, đây là quà mà anh chuẩn bị cho con bé”, Trần Đức lấy ra hai lá bùa hộ mệnh, cái này do anh bảo Linh Lung chế ra để bảo vệ Tử Hàm vào giây phút nguy hiểm.

“Một cái khác là của em”.

Trần Đức đưa bùa hộ mệnh cho Tống Ngữ Yên thì phát hiện trong đôi mắt to tròn của cô ấy phủ một tầng hơi nước, dường như… sắp khóc?

“Em sao thế?”, Trần Đức khó hiểu hỏi.

“Không… không có gì”, Tống Ngữ Yên lau khóe mắt, nói: “Em chỉ là vui vẻ, không ngờ anh còn nhớ mua quà cho

_„_II

em .

“Đương nhiên rồi, em là vợ của anh, sao có thể không mang quà cho em được?”, Trần Đức nói.

“Em chính là người vợ duy nhất trên pháp luật của anh mà, lẽ nào em quên rằng chúng ta đã kết hôn rồi sao”.

Tống Ngữ Yên ngấn ra, một cảm giác khác thường chợt nổi lên trong lòng.

Không ngờ, Trần Đức… vẫn còn nhớ họ đã kết hôn?

Cô ấy vốn tưởng rằng anh ấy đã quên chuyện này rồi chứ.

“Anh biết em là vợ anh, vậy sao anh… vẫn cứ tôn trọng nhau như khách với em!”, cuối cùng Tống Ngữ Yên cũng không kiềm nổi sự khó hiểu trong lòng, mở miệng trách móc.

Cô ấy hỏi xong, nước mắt rốt cuộc không nín được chảy xuống.

Lần này như là vỡ đê, không tài nào dừng lại được, từng giọt từng giọt không ngừng lăn dài trên má.

Trần Đức hơi buồn bực, vụ gì đây, sao bỗng dưng lại khóc? Phụ nữ đều hay thay đổi như vậy hả?

Đang lúc anh khó hiểu thì Tống Ngữ Yên bỗng vươn tay ôm lấy mình, tựa đầu vào ngực anh nói: “Tên khốn,… em!”

Trần Đức ngớ người, dù anh đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc này vẫn há hốc mồm, không hiểu ra sao.

“Em… em nói gì?”, Trần Đức ôm Tống Ngữ Yên, sững sờ tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK