Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, tất cả cường giả trẽn đảo Khốn Long, kế cả Tu La Tử, Độc Cô Huyền đều đã quên phải tiếp tục ra tay, chấn hãi nhìn chằm chằm Trần Đức, không thốt ra nổi một chữ.

Trơ mắt nhìn Trần Đức nhảy sang bờ bên kia!

Không ai kịp ngăn cản.

“Trần Bát Hoang, vãi, chết cho tao!”

Trần Tử Phi tức giận gầm thét, muốn chặn lại, giơ lên cánh tay còn lại, dùng hết sức lực tấn công một quyền về phía trước.

Chỉ đáng tiếc, khi nguyên khí sôi sục bừng bừng của hắn ta sắp đến gần, Trần Đức đã vượt qua vách núi, đến chỗ luồng sức mạnh thần bí đó bao trùm.

Tất cả sức mạnh của Trần Tử Phi đến trước kết giới vô hình, lập tức tan thành mây khói, như không tồn tại.

Khoảnh khắc Trần Đức vượt qua vách núi, đã phát hiện rõ ràng, một luồng dao động khủng bố đang ào về phía anh như thủy triều.

Rất nhanh,

Góc áo của Trần Đức và cả hai chân của anh cứ vậy mà đột nhiên bắt đầu tan rã, điều quỷ dị là Trần Đức lạỉ không cảm thấy đau đớn, Trần Đức cũng không quan tâm đến hiện tượng này, không những không đế ý, ngược lại còn nhìn về phía Trần Tử Phi, khóe miệng nhếch nụ cười chế nhạo, ngoắc tay khiêu khích Trần Tử Phi: ‘Trần Tử Phi, chẳng phải mày rất lợi hại à? Ha ha, có giỏi thì mày lại đây, mẹ kiếp!”

Trần Đức đứng trên không trung

vách núi, áo choàng và cả da thịt biến mất với tốc độ có thế thấy bằng mắt thường, mặc dù vận thần lực Bất Tử Điếu, không ngừng giúp anh hồi phục, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ biến mất dần dần.

Sức mạnh thần bí đó vô cùng khủng bố, khoảnh khắc Trần Đức tiến vào, cơ thế anh chảy máu vì thương tích, đã lập tức hóa giải, tiêu tán.

“Trần Bát Hoang!”

“Trần Đức!”

Đám người Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn, Cơ Tuyết tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, kinh hoàng, Tu La Tử, Độc Cô Huyền cũng ngây người.

Không ai ngờ Trần Đức sẽ nhảy xuống bờ Thiếm Điện.

Phải biết rằng, với thực lực của Trần Đức chiến một trận với Trần Tử Phi, thì vẫn còn môt tia hy vọng sống sót, nhảy xuống bờ Thiếm Điệm, hoàn toàn tương đương với nộp mạng, tự sát!

Thấy hai chân của Trần Đức đang biến mất một cách khó hiếu quỷ dị, Cơ Tuyết chảy hai hàng nước mắt, muốn qua đó nhưng lại bị nhốt chặt.

“Ha ha, đây chính là đồ rác rưởi mà em thích, đối diện với cậu Trần, chỉ có tự sát”.

Không biết Đoàn Phong Trần xuất hiện bên cạnh cô ta từ lúc nào, vẻ mặt âm hiếm, nâng cằm của Cơ Tuyết: “Cứ chết như vậy thật dề dàng cho hắn”.

“Ông xã”.

Huệ Nhược Vân ưỡn ẹo bám cánh tay của Đoàn Phong Trần: “Con kiến đó đã chết, sau này# em và Cơ Tuyết có thể toàn tâm toàn ý phục vụ anh rồi, em và cô ta cùng giữ ấm giường cho anh”.

“Ha ha…”

Đoàn Phong Trần cười nham hiếm, hắn ta không ngờ sẽ giải quyết được Trần Đức bằng cách này.

“Đáng chết!”

Trần Tử Phi giật lông mày, hắn ta không cam tâm, vô cùng không cam tảm, nhìn miếng thịt mỡ sắp đến miệng lại bay mất!

Lập tức, hắn ta đến trước bờ Thiếm Điện, đôi mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm Trần Đức, hận không thế lập tức nhảy xuống giết chết anh!

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không dám bước ra bước cuối cùng, Trần Đức cứ vậy mặt đối mặt với hắn ta.

“Trần Bát Hoang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK