Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không, anh Cổ, không chắc là bọn họ đang giả vờ đâu”, Tống Đông, người rất thân cận với Diệp Ca, gần như là tay sai của hắn, lớn tiếng nói: “Mấy tên rác rưởi này biết rõ bản thân không thể vượt qua sông Tây Lưu thì sao có thể lấy được Thông Mạch đan chứ? Với tình hình thế này, tất nhiên là sẽ không kích động rồi”.

“Haha, anh Tống nói đúng, chỉ những người có hy vọng mới cảm thấy kích động mà thôi”, Cổ Tinh Vũ cười.

Về phần Diệp Ca, tất nhiên hắn cũng nghĩ như vậy, khinh bỉ thu ánh mắt lại.

“Chậc, Thông Mạch đan có gì hay ho chứ, đối với cậu Trần mà nói, chỉ là rác rưởi mà thôi”, Giang Hồ Hải lạnh lùng hừ một tiếng, Kỳ Hàn và những người còn lại đều không thèm lên tiếng, Thông Mạch đan, Trần Đức tặng cho bọn họ quá nhiều!

Trước đây, đối với bọn họ mà nói thì Thông Mạch đan có thể rất quý giá, nhưng bây giờ thì…

Bọn họ căn bản không thèm!

Sự bình tĩnh và khinh thường của bọn họ cũng rơi vào mắt Tử Vân Tử, khiến ông ta không khỏi nhíu mày. Diệp Ca rất bình tĩnh thì thôi đi, những tên võ giả nhỏ bé này là thế nào?

Giả vờ giả vịt như vậy?

“Trần Nguyên Bình, đó là mấy học viên mà ông nói có thực lực yếu nhưng tư chất không tồi sao? Hình như bọn họ có chút kiêu ngạo nhỉ!”, Tử Vân Tử bất mãn nói.

“Là bọn họ, viện trưởng…quả thực bọn họ có tư chất không tồi, chỉ cần gọt giũa một chút thì sẽ có thành tựu lớn cả đấy”, Trần Nguyên Bình vội vàng đáp lại, đồng thời cảm thấy Kỳ Hàn cùng những người này có chút lỗ mãng.

“Hừ, tốt nhất là như thế, học viện Vô Song không thể thu nhận những kẻ não tàn không có thực lực được”.

Tử Vân Tử hừ lạnh, sắc mặt có chút khó coi, trong số những người này, ngoài Âu Dã Thanh Vũ ra thì những người khác như Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Giang Hồ Hải, Hà Đồn, Đàm Thu đều để lại ấn tượng rất xấu cho ông ta. Cung Bất Phàm đắc ý liếc nhìn Trần Nguyên Bình, nói: “Viện

trưởng, tất cả học viên tôi thu nhận đều không tồi. Viện trưởng xem, người ở phía trước là Diệp Ca, hậu duệ của nhà họ Diệp, gia tộc đứng đầu Hương Giang, thực lực rất mạnh. Phía sau Diệp Ca là Cổ Tinh Vũ, mạnh ngang với Cổ Tinh Hà, đệ tử mà tôi chọn khóa trước trong học viện chúng ta, còn có…”

Cung Bất Phàm nhân cơ hội này giới thiệu một số học viên nổi bật được ông ta lựa chọn.

Tử Vân Tử liên tục gật đầu, rất hài lòng.

Đặc biệt là đối với Diệp Ca, Diệp Ca so với đám người Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, thái độ rất bình tĩnh. Nhưng Diệp Ca là ai? Những người này lại là ai? Có khả năng so sánh không?

Không!

Gia tộc của Diệp Ca có một vị luyện đan sư, đối với vị luyện đan sư của nhà họ Diệp mà nói Thông Mạch đan quả thực không là cái thá gì cả, hắn có tư cách để bình tĩnh!

Còn những người kia thì sao? Dựa vào nhà họ Kỳ? Nhà họ Lữ? Nhà Âu Dã?

Hay là dựa vào tên Trần Bát Hoang không tới kia?

Ha!

Toàn là mấy thứ gì đây?

Tử Vân Tử không khỏi tiếp tục cười khẩy. Ông ta có ấn tượng xấu đối với những người này, đồng thời cũng có ấn tượng xấu với cả Trần Đức. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Mấy người này đều như thế này thì bảo Trần Bát Hoang có thể lợi hại đến mức nào?

“Hi vọng đến lúc đó sẽ không khiến tôi quá thất vọng”, trong lòng Tử Vân Tử thầm nghĩ, nếu thực lực của Trần Bát Hoang chỉ như rác rưởi, vậy thì…

Ông ta sẽ không bao giờ tha thứ!

Đợi các học viên thảo luận xong hết, gần như đã im lặng, Tử Vân Tử mới lên tiếng: “Tôi sẽ không nói nhiều nữa. Vòng sát hạch đầu tiên chính thức bắt đầu.

Tôi sẽ ở một bên quan sát. Chúc mọi người thắng ngay từ trận đầu!”

Nói đến đây, ông ta ngừng lại một lát, ánh mắt quét về phía Diệp Ca với vẻ tán thưởng ôn hòa: “Đặc biệt là cậu, Diệp Ca, cố gắng nỗ lực nhé!”

Trong mắt Tử Vân Tử hiện rõ vẻ lấy lòng.

Với xuất thân và thực lực của Diệp Ca chắc chắn sẽ vào được nội viện, sau khi vào nội viện tiền đồ vô lượng, nói không chừng có ngày còn vượt hẳn địa vị của ông ta!

Bây giờ ông ta nhất định phải giữ ấn tượng tốt.

Được đặc biệt gọi tên trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Ca ưỡn ngực ngẩng cao đầu, càng thêm tự hào và tự tin, hắn lập tức tiến lên một bước, nhìn xuống phía trước, lớn tiếng nói: “Cảm ơn viện trưởng, viện trưởng yên tâm, Diệp Ca tôi hứa chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của viện trưởng!”

Diệp Ca rất kiêu ngạo, ngay cả khi đối mặt với viện trưởng ngoại viện và hại vị phó viện trưởng, hắn cũng không chào mà đứng thẳng người đầy kiêu hãnh.

“Được, tốt lắm, thiên tài nên có khí chất kiêu ngạo như vậy!”, Tử Vân Tử không những không có trách cứ, càng thêm tán thưởng gật đầu: “Tôi rất mong chờ biểu hiện của cậu”.

“Vòng sát hạch đầu tiên, chính thức bắt đầu!”, Tử Vân Tử quét mắt về phía đám đông: “Nếu muốn bỏ cuộc, có thể trực tiếp xuống tàu”.

Tiếp đó, hai vị phó viện trưởng, bao gồm cả Lục Phong và những giáo viên hướng dẫn như Vũ Văn Hữu đều bước sang một bên, ra hiệu rằng học viên đã có thể bắt đầu.

Không quy định thứ tự trước sau, chỉ có duy nhất một quy tắc!

Vượt qua sông Tây Lưu, không dính giọt nước nào!

Khi Tử Vân Tử thông báo bắt đầu, ông ta đang quan sát các tân học viên của khóa này, ông ta vô vùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt, hàng trăm tân học viên này khác với những tân học viên trước đó, bọn họ không hề tranh giành trước sau, không hề náo loạn!

Sau khi tuyên bố bắt đầu, không có ai di chuyến cả.

Dường như đang chờ đợi gì đó.

Đúng lúc này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK