Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ừm, đúng vậy, trên phố đi bộ ở đường Diêm Lâm Hương Giang”, Trần Đức nói.

“Được, tôi sẽ liên hệ với nhà họ Diệp ở Hương Giang, bảo họ lập tức đến đón cậu!” Trương Thiên Dương không hố là cáo già, không đợi Trần Đức đưa ra yêu cầu đã biết phải làm như nào.

“Nhà họ Diệp? Nhà họ Diệp đứng đầu Hương Giang?”

“Cậu Trần, đúng vậy, chính là nhà họ Diệp mà cậu nghĩ tới, gia tộc đứng đầu của 36 gia tộc địa sát, nhà họ Diệp!”

Trương Thiên Dương giải thích với Trần Đức nói: “Những chuyện của cậu ờ Côn Luân Hư, một vài gia tộc đứng đầu của 36 gia tộc địa sát đều đã biết, bọn họ còn đặc biệt đến thành phố Tân, thăm hỏi qua tôi, đã hợp tác sâu rộng với chúng ta, cậu trở về rồi, bọn họ nhất định rất vui mừng, còn về chuyện của Diệp Ca… bọn họ sẽ không truy cứu, không những không truy cứu mà còn bồi thường đến bên này của tôi năm mươi tỷ, đế tôi giữ tạm cho cậu, nói là phí tốn thất tinh thần cho cậu…”

Là gia tộc đứng đầu của 36 gia tộc địa sát, thậm chí là mấy gia tộc đứng đầu, đương nhiên có một vài tai mắt ở Côn Luân Hư, những ngày này, những việc ở Côn Luân Hư của Trần Đức sớm đã truyền về giới thế tục, truyền đến tai bọn họ!

Bây giờ, anh đã là người mạnh nhất Côn Luân Hư, một nhà họ Diệp nhỏ nhoi, còn dám truy cứu chuyện của mấy người Diệp Ca đó sao?!

Sau khi Trần Đức nghe Trương Thiên Dương giải thích xong, bỗng sáng tỏ, những gia tộc này tồn tại nhiều năm mà không sụp đố, đồng thời nắm trong tay nguồn tài nguyên mạnh như vậy, không phải là không có đạo lý, bản lĩnh nhìn gió bẻ lái này thực sự đã luyện đến mức thành thục.

‘Thôi được rồi, năm mươi tỷ cứ đế ở chỗ của ông, lúc nào tôi cần thì đưa cho tôi”.

“Cậu Trần, cậu nói phải, đừng nói năm mươi tỷ, chỉ cần cậu lên tiếng, cho dù là một trăm tỷ, một ngàn tỷ, Trương Thiên Dương tôi cũng sẽ tìm cách đưa đến tay cậu!”

Trương Thiên Dương thề son sắt, sau khi hòi han vài câu, nói: “Cậu Trần, cậu cứ đợi ở đó, tôi lập tức sắp xếp người qua đó đón cậu!”

“Được”.

Trần Đức cúp điện thoại, trên khuôn mặt góc cạnh không chút biểu cảm, không có việc gì làm, lấy bình rượu ra uống hai ngụm.

Một nam một nữ vừa rồi vẫn chưa rời đi, đứng trước anh một mét.

“Năm mươi tỷ, con mẹ nó lại còn một trăm tỷ, gọi điện thoại thôi mà còn làm ra vẻ”, anh Cung bật cười ha hả, lần này, hẳn ta trực tiếp châm chọc Trần Đức nói: ‘Tao nói này tên dế nhũi, dùng Nokia mà còn con mẹ nó suốt ngày mơ mộng?”

“Hiểu Anh, em bảo người đại lục các em sao lại ngu ngốc như vậy? Hơi một tí là nói mấy chục tỷ hàng trăm tỷ, kết quả là mặc đồ vỉa hè, cầm một chiếc Nokia, buồn cười chết mất”.

“Anh Cung, không có cách nào, đại lục chúng em không thế so với Hương Giang của các anh, còn không phải là bởi vì có quá nhiều loại người như này sao, bằng không em cũng không đến Hương Giang phát triển”, người phụ nữ nịnh nọt, lấy lòng nói: “Về sau em ờ Hương Giang, đều dựa cả vào anh Cung”.

“Ha, được, em yên tâm, chỉ cần có Cung Dương anh ở đây, về sau em nhất định sẽ nối bật ở Hương Giang, sẽ không có người dám bắt nạt em”.

Nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của người phụ nữ,

Cung Dương cảm thấy thực sảng khoái, dù sao cũng đang giả bộ, không bằng giả bộ đến cùng, sau đó, hắn ta lại nhìn đến Trần Đức: “Tao nói này tên nhãi kia, vừa rồi ánh mắt mày nhìn chúng tao rất không lịch sự biết không? Có chút giáo dưỡng nào không hả?”

“Hử?”

Khóe miệng Trần Đức giật giật, tiêu chuẩn kép này thật sự được đấy, anh khoa chân múa tay ở đây còn không cho phép tôi nhìn một cái?

Không hiểu ra sao cả.

Nhìn thấy Trần Đức ngây ra, Cung Dương tưởng anh sợ hãi, mâng: “Ngây ra gì nữa, còn không mau xin lỗi tao và Hiểu Anh, ánh mắt của mày đã làm tổn hại đến chúng tao!”

Nói xong, hắn ta ngấng cao đầu ưỡn ngực, chờ Trần Đức nói xin lồi.

“Cút”.

Trần Đức liếc nhìn hắn ta một cái, mặt không chút biếu cảm.

“Mày nói cái gì???”, Cung Dương lập tức nối giận, mẹ kiếp, một tên dế nhũi đại lục vậy mà lại dám bảo hắn ta cút?

Đây là Hương Giang!

Là địa bàn của người Hương Giang bọn chúng!

“Mẹ kiếp, thằng nhãi, súc vật, mày có giỏi nói lại lần nữa xem?1’

“Anh Cung, anh Cung…” lúc này, người phụ nữ bên cạnh hắn ta đột nhiên huých huých tay, ngây người nhìn về phía trước: “Mau nhìn xem, nhiều xe sang quá!”

“Mẹ kiếp!”

Cung Dương phản ứng theo bản năng nhìn qua, lập tức kinh ngạc, há hốc mồm.

Chỉ thấy cách đó không xa, mười lăm chiếc xe hạng sang hàng đầu đang chầm chậm lái về phía bên này, phía trước và phía sau cùng lần lượt ba chiếc Maybach với thản xe siêu dài, tiếp theo là ba chiếc Rolls Royces hàng đầu.

Mười hai chiếc xe ở giữa, có ba chiếc xe không có logo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK