Lâu Tử Phong đã đến trước mặt Âu Dã Tư Linh, cười đáng sợ như đến từ địa ngục: “Con đàn bà thối tha, không phải cô muốn bảo vệ người đàn ông của cô sao? Nhìn xem người đàn ông của cô, hắn đang
làm gì?’
“Hắn đã sợ đến phát ngốc rồi! Tên bỏ đi đó dựa vào cái gì mà có thể khiến cô bảo vệ hán?”
“Đáng tiếc đáng tiếc, thật đáng tiếc người con gái xinh đẹp thuần khiết như cô vậy mà lại là một người mù, ha ha…”
“Chạy mau…”, Ẩu Dã Tư Lỉnh nhìn Trần Đức, đôi môi đỏ mọng khẽ động, khó khăn nói ra hai chữ.
“Chạy, chỉ dựa vào hắn? Một tên vô dụng rác rưởi chí biết núp sau lưng người khác, núp sau lung phụ nữ? Hắn có tư cách chạy sao?”
“Chỉ đáng tiếc, Âu Dã Tư Linh, cô không được nhìn thấy tôi giết hân, cô yên tâm…sau khi cô chết, hân sẽ sớm đi xuống địa ngục với cô thôi!”
Nói xong, sức mạnh bàn tay cúa Lâu Tứ Phong tăng lên, chưdng đao đánh xuống mang theo uy lực không gì sánh bằng hướng thẳng về phía cổ Âu Dã Tư Linh, đôi mắt trong veo của Âu Dã Tư Linh nhìn chằm chằm vào chưởng đao, không hề nhắm mãt, ngây người nhìn nó càng lúc càng gần…
“Chị Tư Linh!”
Ưng Thanh Vũ hoảng hốt hét lên một tiếng, lặp tức chuẩn bị dùng sức mạnh đó trong cơ thể, nhưng
đúng vào lúc này, một com gió nhẹ chợt thối qua mặt cô ta, bất ngờ, Trần Đức ở bẽn cạnh cô ta không biết đã biến mất từ lúc nào!
Chưa đầy một phần mười giây, thân ảnh cúa anh đã đến trước mặt Âu Dã Tư Linh!
Nhanh!
Nhanh đến kinh người!
Nhanh đến mức, ngoại trừ Ưng Thanh Vũ, không ai kịp phản ứng lại!
Ngay cả Lâu Tử Phong cũng không cảm nhận được bẽn cạnh mình có một người khác, khóe miệng cười ác độc giễu cợt, muốn giết chết Âu Dã Tư Linh.
Chỉ là, ngay khi lòng bàn tay hắn sắp chạm đến Âu Dã Tư Linh, đột nhiên, cánh tay bị người khác túm lấy!
Bàn tay đó, giống như một chiếc kìm sắt, bất ngờ kẹp lấy…
“Rầc rác!!!”
Một cơn đau truyền đến, cánh tay của Lâu Tử Phong bị đút rời!
Đúng vậy, bị siết đứt, lôi xuống!
Vốn đang chờ chết, Âu Dã Tư Linh kinh ngạc nhìn đến bóng dáng cao lớn bình tĩnh đó, sững sờ giống như đang nằm mơ, Trần Bát Hoang lôi đứt cánh tay Lâu Tử Phong?!
Làm sao có thế?
Không thể nào!
Ảo giác sao?
Cân nhẹ đầu lưỡi, một cơn đau đớn truyền đến, Âu Dã Tư Linh phát hiện đảy không phai là mơ, càng không phải là ảo giác!
Lâu Tử Phong vẫn chưa định thần lại, sững sờ phát hiện tay của hằn biến mất không rỗ tại sao, không thấy nữa?
Sau đó, kinh hãi nhìn thấy máu tươi nhỏ trên đất, tay hân bị đứt rồi?!
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao bị đứt dế dàng như vậy?!
Thậm chí, hán không cảm thấy được bất kỳ đau đớn nào!
Đứt, chỉ là việc trong nháy mắt!
“A!!!!”
Một lúc sau, một cơn đau thấu tim đột nhiên ập đến toàn thân, không kìm nổi, Lâu Tử Phong hét lên một tiếng cực kỳ bi thảm, tê tâm liệt phế, vô cùng chói tai.
Hân nhìn thấy Trần Bát Hoang, tay của hân ờ dưới chân Trần Bát Hoang.
Trong con ngươi hung ác hiện lên thân ảnh cao lớn của Trần Bát Hoang, tân mầt nhìn thấy Trần Đức giơ chân lên.
“XI!”
Cánh tay đó của hân đã biến thành một vũng máu thịt.