So với việc có người muốn giết mình, hắn càng muốn biết rốt cuộc tháp Tụ Linh bị làm sao vậy, tại sao lại bỗng dưng nổ, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.
“Viện trưởng, mổi ngày đều có rất nhiều người
muốn giết tôi, cái loại chó mèo đó cứ bỏ qua đi đã. Giờ tôi chỉ muốn biết tháp Tụ Linh bị làm sao thôi”, Cổ Tinh Hoa hối.
Là một đệ tử nội viện, hắn biết rất rõ tháp Tụ Linh cứng rắn cỡ nào, theo lý thuyết thì tuyệt đối không thể nổ được!
Thế nhưng, giờ tháp Tụ Linh cao hơn lOOm lại nố tung giống như pháo hoa, không ngừng phát ra tiếng ầm ầm.
Từng miếng kim loại bắn ra xung quanh như tận thế đến!
Cảnh tượng ấy quả thật khiến lòng người hoảng sợ!
“Tháp Tụ Linh bị một quyền của cậu ta đập bể, mục đích là để tìm cậu”, Công Tôn Hằng lại nhìn về phía Trần Đức bằng một ánh mắt hết sức phức tạp.
“Viện trưởng, ông đừng có nói đùa, tôi không rảnh nghe chuyện cười đâu”, Cố Tinh Hoa hơi bực, lúc này rồi còn nói đùa gì chứ?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Công Tôn Hằng thở dài: “Cổ Tinh Hoa, tôi biết cậu có chút không thể chấp nhận nổi. Nhưng… sự thật chính là như vậy!”
ông ta nói xong bèn im lặng, mặt mày đầy vẻ nghiêm túc.
Cổ Tinh Hoa sửng sốt, phút chốc hơi luống cuống!
Bởi vì Công Tôn Hằng không giống như là đang nói giỡn, cũng không cần thiết lặp lại nhiều lần nói đùa với mình.
Bổng dưng, một linh cảm xấu chợt nổi lên trong
hắn.
Cố Tinh Hoa nhìn về phía Diệp Mặc Trần.
Diệp Mặc Trần vần đứng im, vẻ mặt u ám.
Hắn lại nhìn đám đệ tự nội viện ở đằng xa, bỗng phát hiện ngày thường họ đều rất kính nể, sợ hãi mình, nhưng giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt hết sức đáng thương! Mà ngay cả đám người thuộc Tinh Minh của hắn cũng không ngoại lệ!
Cố Tinh Hoa lập tức biết điều Công Tôn Hằng nói… là thật!
Hắn khó có thể tin, máy móc, cứng ngắc xoay người lại nhìn về phía Trân Đức hỏi: “Anh… anh… anh là ai? Tim tôi… làm gì?”
CỔ Tinh Hoa có chút sợ, giọng điệu gập gềnh
cực kỳ mất tự nhiên.
“Tao tên là Trần Bát Hoang, nghe nói mày muốn giết anh em và cướp người phụ nữ của tao đúng không?” Khóe miệng Trần Đức khẽ nhếch nở một nụ cười lạnh như băng.
Mí mắt Cố Tinh Hoa giần giật, vô thức lùi lại mấy bước.
Hắn bị dọa, thật sự bị dọa!
CỔ Tinh Hoa biết rất rõ, nếu Trần Bát Hoang có thể đánh nát tháp Tụ Lỉnh, vậy mình tuyệt đối không phải đối thủ của anh!
“Anh… muốn thế nào?”, Cổ Tinh Hoa đề phòng, nhíu mày hỏl.
“Tao muốn mày chết”.
Trần Đức lạnh lùng như một vị Atula, vừa thấy Cổ Tinh Hoa thì anh hoàn toàn không muốn nói nhiều, trực tiếp giơ lên một quyền, đấm thẳng về phía hắn.
“ừ ù ù!”
Một quyền bá đạo đến cực điếm như muốn phá hủy tất cả mọi thứ đấm thẳng vào Linh Hải trung kỳ là Cố Tinh Hoa!
Đầu óc Cổ Tinh Hoa trống rỗng, khí thế của Trần Đức quá khủng bố, trực tiếp khóa chặt hắn. Anh như một vị thần đứng trước mặt hẳn, cơ thể cổ Tinh Hoa cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích được gì!
“Dừng tay!”