Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

mới có thể hồi phục được đến mức này”.

Linh Lung khá hài lòng với mức độ hồi phục của Trần Đức, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước khả năng tự hồi phục của anh, chỉ dựa vào trận văn của cô ta cùng tác dụng của mật thất Vẫn Thiết, không thể nào nhanh như vậy được, trong số đó, khả năng tự hồi phục của Trần Đức cũng gần như đã đạt đến mức dị thường.

Nói một cách đơn giản, người khác cần một tuần để hồi phục thương tích, anh chỉ cần một ngày!

Nếu không có khả năng tự lành khủng bổ như vậy, e rằng Trần Đức sẽ phải mất một hai tuần nữa mới có thể hồi phục được như hiện tại.

Có điều, anh không vội rời đi, mà lựa chọn tiếp tục ở lại tu luyện!

Sau trận chiến với Lảu Thiên Khung, Lâu Vạn Xuân, Ưng Thiên Hà, Trần Đức đã có được rất nhiều gợi ý!

Anh giống như một con dao, ba thế hệ nhà họ Lâu đã trở thành đá mài dao của anh, anh của hiện tại hoàn toàn có tư cách để lên cấp độ cao hơn, đạt đến cảnh giới mạnh mẽ hơn!

“Đừng vội vàng, ngoài cửa có một đống dược liệu, đi lấy chúng vào đây”, Linh Lung nhắc nhờ nói.

“Dược liệu?”

Trần Đức nghe thấy vậy, đi ra ngoài cửa đá, quả nhiên nhìn thấy một đống dược liệu đặt trên một tảng nham thạch, linh chi ngàn năm, tuyết liên ba ngàn năm, cỏ sinh mạch năm trăm năm, hoa huyết sâc tám trăm năm, còn có sừng hươu trường thành… đều là vật quý hiếm của trời đất, giá trị liên thành.

Bên cạnh dược liệu còn có một võ giả trẻ tuổi, nhìn thấy Trần Đức, vội vàng nói: “Anh Trần, anh tỉnh rồi!”

“ừm”,

Trần Đức hỏi: “Những thứ này là đưa cho tôi sao?”

“Đúng vậy, là môn chủ đích thân đưa tới, lúc tới anh vần chưa xuất quan, vì vậy chỉ có thể đặt ở đây, lệnh cho tôi chờ ờ đây”, người võ giả này cung kỉnh

nóỉ.

“Được rồi, tôỉ nhận”, Trần Đức đang cần gấp mấy thứ này, đương nhiên sẽ không khách sáo, nhận hết đồ theo đơn.

“Cậu trở về đi, nói với môn chủ, tôi không sao đừng lo lâng”.

“Vâng!”

Người đệ tử này đáp lại một tiếng rồi rời đi, Trần Đức trở lại mật thất Vẫn Thiết, bắt đầu chính thức đột phá cảnh giới!

Núi Thiên Huyền, thời gian bảy tám ngày trôỉ qua, nơi đây sớm đã khôi phục lại yên tĩnh, trong đạỉ điện Vô Song Môn, Ngụy Vô Minh cùng tám vị trưởng lão đã tập trung lại với nhau, đang họp bàn.

“Mọi người, hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn thảo luận về việc của Trần Bát Hoang, theo lời đệ tử của tôỉ, cậu ấy đã tỉnh lại, tôi trung cầu ý kiến của mọi người một chút, về Trần Bát Hoang, chúng ta tiếp tục giữ lại hay đế cậu ấy rời đi”.

“Môn chú, tôi cảm thấy không nên gỉữ lại”, nhị trưởng lão Đinh Nghi là người đầu tiên đứng dậy nói.

“Trần Bát Hoang quả thực rất mạnh, đã đánh

bại nhà họ Lâu, nhưng cậu ta cũng đâc tội với nhà họ ưng, môn chủ ông cũng biết rất rõ, người đến từ Vân Tiêu Giới, chúng ta căn bản không chọc đến được, cũng không có tư cách chọc đến!”

”Những ngày này chủng ta đưa những đồ quý hiếm của Vô Song môn cho cậu ta, đã là tận tình tận nghĩa, không cần thiết lại phải vì cậu ta mà đắc tội với nhà họ ưng”.

Những gì Đinh Nghỉ nói cũng chính là điều Ngụy Vô Minh lo lãng, lão thực sự rất muốn giữ Trần Bát Hoang lạỉ, Nhưng Trần Bát Hoang cậu ấy…

Quả thực là đã chọc phải người không nên chọc đến!

Thế lực khống lồ như nhà họ ưng, tùy tiện nháy ra một người là có thế tiêu diệt được Vô Song môn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK