Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tên tôi là Dư Kỳ Sơn”.

Có lẽ đang muốn dọa Trần Đức, nên ông lão kia cũng làm ra vẻ âm u, độc ác nói: “Phùng Trùng nói đúng, tốt nhất cậu nên thành thật một chút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả”.

Mấy người còn lại cũng nhìn Trần Đức như hổ rình mồi.

“Được rồi, mọi người bớt nói vài cảu đi”.

Dư Tư Vũ thản nhiên nói: “Vào trong cả đi”.

Mọi người bước vào cửa cung điện, nối đuôi nhau đi vào.

Bên trong cung điện rất lớn, rất ấm áp, ngăn cách với thế giới bên ngoài, trang trí cũng hết sức xa hoa, lộng lẫy, chẳng những có đèn hiện đại mà còn có cả màn hình, máy chiếu các thứ, công nghệ rất cao. Bên trong cung điện đang phát khúc nhạc nhẹ du dương, trong không khí là nguyên khí lượn lờ, sương mờ bay bay, xung quanh là cây cối và hoa tươi nở rộ.

Hệt như bồng lai tiên cảnh.

Bước vào trong đó, Dư Tư Vũ có một khu vực riêng.

Những người còn lại, trong đó có cả Trần Đức

đều phải chờ ở bên ngoài, tu luyện!

Một đêm không ai nói gì, sáng sớm hôm sau, bọn họ lại đứng dậy, chuẩn bị đi sâu vào trong đảo Khốn Long. Một mặt là tìm kiếm cách thoát ra ngoài, mặt khác là tìm xem có khủng long con với huyết mạch phản tố hay không.

“Anh chỉ đi một mình thôi hả? Nơi này nguy hiểm lắm, nếu anh không ngại thì có thể đi cùng chúng tôi”.

Lời Dư Tư Vũ như mang theo hương thơm, đột nhiên mời Trần Đức.

“Cô cả, tôi không đồng ý, tên vô dụng này không đủ tư cách đi cùng với chúng ta”.

Phùng Trùng là người đầu tiên từ chối.

Dư Kỳ Sơn cũng nói: “Tư Vũ, tôi biết tấm lòng lương thiện của cô, nhưng đảo Khốn Long này quá nguy hiếm, có thế gặp phải kẻ địch mạnh bất kỳ lúc nào, cùng với những nguy hiếm khác, dần theo một tên vô dụng thế này không ổn đâu!”

“Đúng đó, cô cả, tên vô dụng này không đủ tư cách đi cùng với chúng ta!”

“Mong cô cả cân nhắc lại, một con kiến như anh ta, gặp phải nguy hiểm chắc chắn sẽ liên lụy

đến chúng ta!’

“Cô cả, cô không thế mang tính mạng mình ra đùa được!”

Mấy người còn lại mồi người một câu, người tới tôi đi khiến Dư Tư Vũ nhíu mày lại, nhưng cũng hết cách, đến đảo Khốn Long này, không có gia tộc chống lưng, cô ta cần những người này làm việc, thậm chí là bảo vệ.

Lời đề nghị của bọn họ, không thế phớt lờ.

Lúc này, Dư Tư Vũ có vẻ khó xử.

“Cô Dư không cần phải khó xử, tôi đã quen hành động một mình rồi”.

Bọn họ không chào đón Trần Đức, tất nhiên anh cũng chẳng ở lại làm gì, về lý mà nói, với thực lực của anh, trước mắt một mình anh anh đã đủ sức đánh bay cả nhóm Dư Tư Vũ.

Cả nhóm bọn họ, người mạnh nhất chính là ông lão Dư Kỳ Sơn kia, cảnh giới Hợp Đạo có tổng cộng cửu trọng thiên, có lẽ ông ta đang ở tam trọng thiên.

Có lẽ Dư Tư Vũ cũng chí ờ cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ, vừa mới đột phá không lâu.

Tính tổng lại thì, bọn họ vẫn còn yếu hơn Tô Y Y,

Tô Vân Phi rất nhiều, Tu La Tử và Độc Cô Huyền đụng phải tối qua cũng mạnh hơn họ nhiều lắm.

Đây chính là đội ngũ yếu nhất mà Trần Đức gặp được tính đến thời điểm này.

Bọn họ không muốn anh đi cùng, Trần Đức lại càng mừng rỡ, thoải mái.

“ô, đây không phải là Dư Tư Vũ, cô cả của Dư tộc chúng ta đấy à?”

Trần Đức vừa nói dứt lời thì một giọng nói kỳ quái đã vang lên, ngay sau đó, cách đó không xa là một đám mười mẩy người đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK