Mọi người đều dời sang nơi khác!
Đây là một khách sạn rất lớn, có thế chứa khoảng 3 triệu người.
Nhưng, lần này có gần 20 triệu người đến dự lễ nên quảng trường rộng lớn bẽn ngoài khách sạn cũng đặt đầy mâm cỗ.
Trẽn bàn đều bày rất nhiều linh quả, rượu ngon…!
Có thế đi vào khách sạn đều là những kẻ kiệt xuất trong 10 20 triệu người hay là những ai có quan hệ thân thiết với Ưng Thương.
Từ khách sạn kéo dài ra hơn 1000m là một tấm thám đỏ.
Bên trong khách sạn, hội trường kết hôn đẵ chuấn bị xong, tất cá mọi người đều mong đợi muốn nhìn thấy gương mặt của cô dâu!
ưng thì lần này ưng Thương cưới cô vợ bé kia thật sự rất đẹp, sắc nước hương trời, nghiêng nước nghiêng thành, giống nhưtiên nữ!
Trong căn phòng trang điểm của khách sạn, Âu Dã Tư Linh ngồi trước gương, một đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng, buồn bã, ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Mình sẽ lập gia đình thật sao?
Hôm nay, Trần Bát Hoang có đến không?
Sau này, phải chung sống với ưng Thương thế nào?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác lóe lên trong đầu, khóe mắt Âu Dã Tư Linh ầng ậng nước mẵt.
Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, có lạnh lùng giá buốt đến mấy cũng có tình cảm!
Từ nhỏ đến lớn đều dốc sức tu luyện, sau khi gặp và hiểu biết Trần Bát Hoang mới rung động, biết yêu lần đầu tiên!
Hôm nay, nếu chú rể là Trần Bát Hoang thì tốt biết bao?
Âu Dã Tư Linh cười khố, buổi lễ hôm nay đã
được cô ta nghĩ rất kỹ mới đồng ý, vốn tưởng rằng sẽ rất bình tĩnh, ai ngờ…
“Cô chủ, đến giờ rồi”.
Lúc này, một nữ tỳ đằng sau kính cẩn nói.
“ừ’.
Âu Dã Tư Linh thầm thở dài, giấu đi mọi cảm xúc, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.
Cô ta là một người phụ nữ đầy lý trí, có nhiều cảm xúc đến mấy thì cũng có thế giấu đi một cách hoàn mỹ.
Hơn mười nữ tỳ đi theo cô ta ra khỏi phòng trang điếm bước từng bước một trên thảm đỏ đi lên sân khấu.
Chiếc váy dài màu đỏ kéo dài trên thảm đỏ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt, dáng người yếu điệu khiến Âu Dã Tư Lỉnh đẹp nhưtiên nữ, cực kỳ lóa mât.
Khi cô ta vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh chợt khựng lại, chìm trong tĩnh lặng.
Đẹp!
Thật sự rất đẹp!
Kể cả đàn ông hay phụ nữ thì đều bị vẻ ngoài xinh đẹp cúa Âu Dã Tư Linh làm cho ngây người, dù là ba mươi mấy người vợ hay vợ bé của Ưng Thương cũng phải cam chịu, song cũng hết sức ghen tỵ!
Sau giây phút im lặng là một tràng vỗ tay như sấm rền.
“Thật đẹp!”
“Đúng là tiên nữ, không hố là cậu ưng, có mắt nhìn ghê!”
“Bốp, bốp, bốp, bốp!”
Tiếng vổ tay rào rạt như sóng vổ quanh quẩn trong toàn bộ khách sạn và quảng trường.
Ưng Thương mặc một bộ trường bào màu đỏ đứng thẳng giữa sân khấu, cảm nhận mọi hư vinh mà hết sức thoải mái, khóe moi khẽ nhếch lộ ra một nụ cười đầy kiêu ngạo và tự tin.
Chẳng bao lâu sau, châc khoảng 100 giây thì Âu Dã Tư Linh đã đi đến trước mặt Ưng Thương dưới sự vây quanh của các nữ tỳ.
“Tư Linh!”
ưng Thương vui vẻ bước lên đón, vươn tay định
Song, tay hắn sắp chạm vào Âu Dã Tư Linh thì lại bị cô ta né đi.