“Cao Viễn, anh vẫn là nên đi đi”, Âu Dã Thanh Vũ thực sự là quá mệt mỏi với Cao Viễn, tên Cao Viễn này vẫn không biết trời cao đất dày gì cả, vẫn còn tiếp tục dáng vẻ ra oai ấy.
Cô ta không nhẫn tâm nói chuyện của nhà họ Vân với Cao Viễn, sợ chuyện này sẽ gây đả kích lớn đối với hắn.
Nhà họ Vân quả thực là gia tộc đứng đầu ở Ninh An.
Nhưng, Vân Huyền Thương Không chết rồi, e là trong vòng chưa đầy ba ngày nữa, nhà họ Vân sẽ lao dốc không phanh và không bao giờ hồi phục được nữa.
“Dùng nhà họ Vân chèn ép tao? Mày muốn chết sao?”, vẻ mặt Trần Đức cực kỳ mất kiên nhẫn, trong mắt tràn ngập sát ý, lạnh đến thấu cương.
Cao Viễn bất giác rùng mình, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hắn biết Trần Bát Hoang thực sự dám giết hắn nên không dám nói nhảm nữa =: “Tôi đi, tôi đi!”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được hai bước.
Phía sau, Trần Đức lại đột nhiên lên tiếng: “Cao Viễn, tao nói lại một lần nữa, lúc nãy tao nói, là cút!”
Cả người Cao Viễn như đóng băng, hắn ta xoay người một cách cứng nhắc, sắc mặt rất rất rất khó coi: “Cậu chủ Trần, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?”
“Tao nghĩ là rất cần”, sắc mặt Trần Đức không thay đối, giọng điệu vẫn như cũ, sát khí vẫn tồn tại: “Nếu không muốn, tao có thế giúp mày chặt hai chân”.
Sắc mặt Cao Viễn sắc u ám, trong lòng có thể nói là tức giận đến cùng cực, nhưng hắn cũng không dám làm trái lời Trần Đức, càng không dám phản kháng mệnh lệnh của anh, nếu không chân hẳn thật sự sẽ bị đánh gãy.
Cao Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống, nằm trên mặt đất, lăn ra khỏi quán bar trước mặt mọi người.
“Nhìn gì mà nhìn, các người muốn chết à?”, vừa rời khỏi quán bar, Cao Viễn đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người che miệng cười chế nhạo, hắn trừng mắt với những người đó cực kỳ hung dữ, dọa bọn họ sợ đến nỗi nhanh chóng tản đi.
“Đệt mẹ mày, Trần Bát Hoang, ông đây không tin mày trâu bò đến mức nào!”
Cao Viễn lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Vân Huyền Thương Không, trực tiếp nhấn nút gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.
“Gia chủ Vân, tôi là Cao Viễn, tôi bị bắt nạt ngay trên địa bàn của ông đây này!”, Cao Viễn không hề che giấu sự tức giận, trước khi người ở đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại, hắn đã không nhịn được mà nói trước.
Đối với nhà họ Vân, hắn rất không khách sáo, bởi vì nhà họ Cao hoàn toàn có thể đè bẹp nhà họ Vân: “ồng nhanh phái hai cường giả đến giúp tôi”.
“…Cậu chủ Cao, bố nuôi tôi, ông ấy đã chết rồi!”, đầu bên kia truyền đến một giọng nói đau đớn, là Vân Trung Quân.
“Cái gì?”, Cao Viễn vừa cau mày, vừa sửng sốt, vừa khó hiếu lại vừa không vui: “Vân Trung Quân, mẹ nó ông đang đùa tôi sao? Vân Huyền Thương Không cấp Long Tượng kỳ đỉnh phong, mới sáu mươi bảy mươi tuổi, sao có thể chết được?”
“Cậu chủ Cao, sao tôi lại dùng chuyện này để đùa giỡn được chứ? Nhà họ Vân đang tổ chức tang lễ, vì là chuyện quan trọng nên chưa thông báo với bên ngoài. Đang chuẩn bị ngày mai sẽ thông báo với cậu và nhà họ Cao”, giọng Vân Trung Quan vô cùng đau khổ và buồn bã.
“Cái gì?”
Nghe đến đây, Cao Viễn cảm thấy chín phần mười là sự thật, hắn thực sự không dám tin là Vân Huyền Thương Không đã chết!
Mặc dù nhà họ Vân có thứ hạng không cao trong danh sách 36 gia tộc địa sát.