Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bóng dáng anh biến mất, đột nhiên Ngụy Vô Minh lại có chút hối hận, lão không khỏi nhớ đến tháp Tụ Linh và thang Thần Thánh lão tổ để lại, trong lòng quặn đau một trận.

“Đây là vật cuối cùng lão tổ lưu lại, ngàn vạn lần đừng phá hủy nữa”.

Ngụy Vô Minh trong lòng cầu nguyên,

“Môn chủ, thầy, con muốn ở lại bảo vệ anh ta!”, Ẩu Dã Tư Linh tiến lên, hành lề tôn kính, cô ta khẩn cầu nói.

Mặc dù thực lực của cô ta đã sớm vượt qua đám người Ngụy Vô Minh, nhưng tất cả mọi thứ của cô ta đều là do Vô Song môn ban tặng, cô ta hết sức tôn kính ân sư và môn chủ.

“Tư Linh, hắn ờ chồ này sẽ không sao đâu”, Vu Thu Yến lo lâng nói: “Vết thương của con cũng không nhẹ đâu, nên trờ về chữa trị thật tốt”.

“Đúng vậy, Tư Linh, con không cần phải trông coi chỗ này đâu”, Ngụy Vô Minh cũng khuyên: “Vết thương của con không nhẹ, ờ lại đây…”

“Môn chủ, thầy, ý con đã quyết”, khuôn mặt đẹp của Âu Dã Tư Linh đầy chắc chắn, ánh mắt lóe lên hào quang kỳ dị: “Anh ta là chồng tương lai của con, bảo vệ anh ta chính là trách nhiệm con phải làm”.

“Cũng được, quay về ta sẽ bảo người đưa chút dược liệu và đan dược đến đây giúp con chữa trị vết thương”, Ngụy Vô Minh không khuyên nữa, lão nói.

Sau đó

Lão cùng tám đại trưởng lão quay về Thiên Huyền Phong khác phục hậu quả.

Mưa to,

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, bùn lầy và máu trên Thiên Huyền Phong được mưa như thác đổ gột rửa sạch sẽ, hội tụ vào trong sông Tây Lưu.

Nếu như không phải Vân Hà Phong và Lạc Vân Phong hóa thành trận bụi, đất đai khô cằn, e rằng sẽ không ai nghĩ rằng Vô Song môn từng xảy ra một trận đại chiến!

Một mình Trần Đức đơn độc chiến đấu với nhà họ Lâu, đơn độc chiến đấu với ưng Thiên Hà!

Sức chiến đấu điên cuồng này nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?

Dù nằm mơ cũng không dám mơ đến tình hình như vậy đâu?

Bên trong mật thất,

Thực tế sau khi tiến vào mật thất, Trần Đức trực tiếp té xỉu rồi ngất đi!

Ngoại giới cho rằng anh rất rất mạnh.

Nhưng,

Cuối cùng anh vẫn chỉ là một con người!

Người có máu có thịt!

Từ tu võ đến giờ chỉ có thời gian vẻn vẹn năm sáu tháng!

So với những chí cường giả từ nhỏ bắt đầu tu võ như Lâu Tử Phong, Lâu Thiên Khung, Lâu Vạn Xuân và ưng Thiên Hà, cuối cùng vẫn có chênh lệch.

Anh,

Bị thương rất nặng!

Sau khi tiến vào mật thất, anh ngủ mê man khoảng một ngày một đêm, chức năng cơ thể mới

dần dần khôi phục, trong tiếng gọi của Linh Lung, anh dần mở mắt tỉnh lại.

“Anh cảm thấy sao?”, thân hình thon dài xinh đẹp của Linh Lung di chuyến, cô ta xuất hiện trước mặt Trần Đức với dáng vẻ của âm hồn, nhìn gò má trâng bệnh của anh: “Còn có gì đáng ngại?”

“Không có gì, chỉ là gãy mười mấy cái xương thôi”, Trần Đức đột nhiên cười, nói chuyện thoái máỉ giống như thật sự không có đau khố gì.

Linh Lung rất rõ, cơ thế Trần Đức minh đồng da sắt không thế gãy.

Dưới tình hình như vậy vẫn có thể gãy mười mấy cái xương, đây là trọng thương thế nào? Đau đớn ra sao?

Chỉ là,

Từ đầu đến cuốỉ Trần Đức không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu đau khố nào, tâm tính và nhẫn nại như vậy thật khó có thế tưởng tượng trẽn người anh đã xảy ra chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK