Mấy chữ nhà họ Sở ở Hoa Hạ vừa được nói ra, Hình Tông Đài không khỏi khẽ sửng sốt, trên mặt ông lập tức lộ ra vẻ hết sức thận trọng, cau mày hỏi: “Các người là người nhà họ sở???”
Khóe miệng Sở Hoài Tâm khẽ nhếch lên, lạnh lùng chỉ vào Sở Thiên Phàm: “Đúng vậy, chính là nhà họ Sở, người này là người nhà họ sở, Sở Thiên Phàm!”
Từ đầu đến cuối, Sở Thiên Phàm không ngừng ôm hôn người phụ nữ, không biết từ lúc nào, hai tay
hân đã di chuyến đến ngực người phụ nữ.
Trần Đức đứng dậy, tạm thời không lên tiếng, cũng không trực tiếp ra tay, bời vì, anh muốn biết những người này rốt cuộc có lai lịch gì, nhà họ sở ở Hoa Hạ, có quan hệ gì với Sửu gia, lúc trước anh rõ ràng nghe thấy mấy người bàn tán về Sửu gia.
“Thế lực nhà họ sở ở Hoa Hạ quả thực lớn, 36 gia tộc địa sát thường không quan tảm đến thế tục, trong giới thế tục, địa bàn của nhà họ Sở các người là lớn nhất, tiền của nhiều nhất, thế nhưng…”
Ngay lập tức, Hình Tông Đài rút súng từ thắt lưng ra, nhanh chóng chĩa thẳng vào trán Sở Hoài Tâm: “Bất luận xuất thân của các người là gì, hôm nay phải cút, bằng không, các người sẽ chết!”
Giọng nói của Hình Tông Đài rất lớn, giống như đang huấn luyện binh lính trong doanh trại quân đội, gầm lên ra lệnh!
Tuy nhiên, Sở Thiên Phàm và cả Sờ Hoài Vũ, chỉ khẽ liếc nhìn ông một cái, hoàn toàn không thèm để ý đến ông.
Với thế lực của nhà họ Sở, trừ khi một vài nhân vật cốt cán của Hoa Hạ đứng trên cả thống soái có mặt, bằng không, căn bản không động được đến bọn chúng.
“ông chỉ là một thống soái thành phố Tan nhỏ nhoi, tính là cái thá gì chứ?”
Sớ Hoài Tâm không chút sợ hãi, ngược lại cười càng thêm xán lạn: “Nào, ông bắn thử xem, tôi là võ giả, cũng rất muốn biết khẩu súng này của ông có thể bắn chết tôi được không?”
“Ồ, đúng rồi, sợ rằng đám phàm phu tục tử các người còn không biết võ giả là gì đi? Có điêu…cũng không sao cả, tôi cũng…”
Pằng!!!
Sở Hoài Tảm còn chưa nói xong, bỗng một tiếng súng đột ngột vang lên!
Cỏ cây xung quanh khẽ động, họng súng của Hình Tông Đài tỏa ra làn khói đen nhàn nhạt, lại thấy trên mặt đất, sở Hoài Tâm ngã trong vũng máu, hai mằt mở to, chết không nhầm mắt.
‘Tôi cũng muốn thử xem khẩu súng đã qua cải tiến này có thể giết chết võ giả hay không”.
Hình Tông Đài chậm rãi cất súng đi, lạnh lùng nhìn thi thế trên mặt đất, mặt không biếu cảm nói: “Kết quả rất rõ ràng, khẩu súng này có thế giết chết
Sở Hoài Vũ sững sờ, sắc mặt tái nhợt, Sở Thiên Phàm nhíu chặt mày, người phụ nữ bên cạnh hắn sợ tới mức ôm chặt lấy hắn, cơ thể yêu kiều run rẩy.
Không gian, một mảng yên tĩnh.
Bọn chúng không ngờ Hình Tông Đài vậy mà lại thực sự nổ súng, hơn nữa còn nổ súng vô cùng dứt khoát!
Không chút do dự!
Sở Hoài Vũ, Sở Thiên Phàm cực kỳ bất ngờ.
Trần Đức lại không chút ngạc nhiên, bởi vì, ông ấy là Hình Tông Đài!
Một người lính thực thụ bước ra từ chiến trường!
Mặc dù, bình thường ông rất hòa nhã, tôn trọng, nghe lời Trần Đức, nhưng bất cứ ai quen biết Hình Tông Đài đều biết, ông là một người cực kỳ quyết đoán, lão luyện, đồng thời rất nhạy bén!
Ông chính là chính nghĩa ở Hoa Hạ!
Sở Hoài Tâm dám sỉ nhục thống soái là ông, thì chính là đang sỉ nhục Hoa Hạ, sỉ nhục các quan
chức của Hoa Hạ!
Sỉ nhục người Hoa Hạ, phải chết!
“Đáng tiếc, đạn đã qua cải tiến chỉ mang theo có một viên, bằng không, tôi sẽ tặng thêm cho cậu vài viên nữa”, Hình Tông Đài nhàn nhạt nói với thi thế cúa Sở Hoài Tâm.
Ông không chút che giấu về tình hình đạn dược, không có nó, Trần Bát Hoang ở đây, ông không cần phải che giấu.