“Vảng!”
Người đệ tử đáp lại một tiếng, lập tức ra khòi đại sảnh, rất nhanh liền dần cô gái mặc áo dài vào,
cô gái ần mặc giản dị, nhìn thấy môn chủ của Vô Song môn, lập tức quỳ xuống: “Tiểu Lục kính chào môn chủ!”
“Đứng dậy đi, cô tới đây tìm Trần Bát Hoang? Tim cậu ấy có việc gì?”, đứng trước người giúp việc này, trên người Ngụy Vô Minh toát ra khí chất nồng đậm của người bề trên, ngồi ở chính diện, khí thế kinh người.
Là môn chủ của môn phái mạnh nhất Côn Luân Hư, Ngụy Vô Minh từ trước đến nay luôn là người có hành tung bí ẩn, người bình thường muốn gặp lão khó hơn lên trời.
Đứng trước những người bình thường đương nhiên sẽ không thể hòa nhã dễ gần như với Trần Đức, Âu Dã Tư Linh.
Trong mắt người ngoài, cho dù là môn chủ hay tám vị trưởng lão, đều là sự tồn tại xa vời, gần như không gì sánh được!
“Môn chủ, tôi là tới để cầu cứu, tôi muốn gặp Trần Bát Hoang, cô chủ nhà tôi cần anh ta!”
“Rốt cuộc có chuyện gì? Cô chủ nhà cô tại sao lại biết Trần Bát Hoang?”, Ngụy Vô Minh nhíu mày, có chút khác thường.
“Dạ thưa môn chủ, anh Trần kết giao với cô chủ
nhà tôi trên đường tới Vô Song môn”.
“Nếu không gặp được anh Trần, cồ chủ nhà tôi có chết cũng không nhầm mắt”.
Tiểu Lục vô cùng lo lắng, nước mắt chảy dài trên khóe mát, cô ta là người giúp việc của Đạm Đài Nguyệt, người giúp việc thân thiết gần gũi nhất, trong tộc Đạm Đài nếu nói ai có quan hệ tốt nhất với Đạm Đài Nguyệt thì người đó chính là cô ta.
Thậm chí đến việc Đạm Đài Nguyệt và Trần Đức phát sinh quan hệ, cô ta cũng biết rất rõ.
Đạm Đài Nguyệt sau khỉ trải qua sự việc lần đó, đã hoàn toàn yêu Trần Bát Hoang.
Nhưng bây giờ lại có người muốn mang cô ta đi!
Tư Mã Ôn, một trong những người canh giữ Côn Luân Hư!
Một tuần sau, ông ta sẽ đích thân đến nhà họ Đạm Đài đưa Đạm Đài Nguyệt đi!
Người canh giữ!
Lại là người canh giữ!
Lâu Vạn Xuân, một trong ba người canh giữ, đã chết, bây giờ lại xuất hiện một người canh giũ?
Ngụy Vô Minh có chút đau đầu, nhưng vân bình tĩnh hỏi: “Tại sao ông ta lại muốn đưa Đạm Đài Nguyệt đi?”
Tiểu Lục vội vàng nói: “Từ khi sinh ra, cô chủ đã được định hôn ước với Tư Mã Lảm, cháu trai của người canh giữ Tư Mã ôn”.
“Lần này, ông ta chính là muốn đưa cô chủ về kết hôn”.
“Đây không phải là chuyên rất bình thường sao? Có hôn ước, theo quy định của Côn Luân Hư, cứ thế mà thực hiện”, lời nói của Ngụy Vô Minh uy nghiêm, dư ảm còn văng vẳng.
“Vảng, nhưng…”
“Nhưng…nhưng ông ta đưa cô chủ đi, không phải là để kết hôn với Tư Mã Lảm, mà là…mà là…”
Tiểu Lục siết chặt tay, sâc mặt cực kỳ khó coi: “Mà là muốn làm vợ lẽ của một người! Nói là làm vợ lẽ của một người đến từ Vân Tiêu Giới!’1
■’Điều quan trọng hơn là, cô chủ nhà tôi đã từng…có…có tiếp xúc da thịt thân mật với cậu Trần”.
Hai má Tiểu Lục trờ nên ửng hồng, từ nhỏ đến giờ cô ta vẫn luôn rất ngây thơ, khi nói về những chuyện nam nữ này, không tránh khỏi có chút ngại ngùng và căm hận.
Cô ta thực sự rất muốn biết rốt cuộc là tên khốn như thế nào, lại có thể làm vấy bẩn cô chủ nhà mình. Từ trước đến nay, Đạm Đài Nguyệt luôn là người băng thanh ngọc khiết, chưa từng để mắt đến những người đàn ông theo đuổi mình, một lòng chỉ muốn luyện võ, thế nhưng!
Bảy giờ mới xa nhà có mấy ngày?