Một đôi mắt sâu thắm dừng lại trên khuôn mặt của Âu Dã Tư Linh, những giọt nước mắt như pha lê không ngừng lăn dài khiến anh cảm thấy vô cùng có lồi.
Đồng thời, lứa giận trong lòng càng ngày càng mạnh!
“Tư Linh, qua bén này đi”, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lẽn, Trần Đức đưa tay về phía Ảu Dã Tư Linh.
Trong quảng trường, hơn mười triệu người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cuối cùng cũng hiểu ra tên này muốn làm gì rồi!
Cướp dâu!
Hẳn, đến đây là muốn cướp dâu!
“Đệt, thằng nhóc đỏ điên rồi sao? Dám cướp
dâu cúa nhà họ ưng?”
“Đùa gì vậy, một tên rác rưới Thông Thần cánh cũng dám giành vợ với cậu chủ ưng?”
“Hahaha, cười chết tôi rồi, nhưng nếu là phụ nữ không bị mù thì đều sẽ không từ bỏ cậu chủ ưng chọn tên rác rưới này đúng không?’
Khi mọi người định thần lại, xung quanh quảng trường lần lượt vang lên những lời chế giều, mía mai, chỉ trong thời gian mấy trăm hơi thờ, Trần Đức đã hoàn toàn trở thành trò cười.
Đặc biệt là Lăng Không, người đã cười to nhất và chói tai nhất!
Một nữ thần như Hoa Linh Vy bị mù thì thôi đi, người phụ nữ mà ưng Thương xem trọng sao có thể mù được!
“Đúng là ngu mà còn thích thể hiện, ngay cả phụ nữ của cậu chủ ưng cũng dám đến cướp”, Lăng Không cười ha hả chế nhạo.
“Thứ lăng nhăng”, Tô Lăng Tuyết lầm bầm, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất cảm động.
Khoan hãy nổi hành động của Trần Đức có ngu
ngốc hay không.
Chí dựa vào sự dũng cám thôi cũng đú khiến cô ta khâm phục rồi, thử hỏi có bao nhiêu người trong toàn bộ Bắc Hoang dám đến nhà họ ưng cướp dâu?
Trần Đức không thèm đế ý đến những lời chế giêu xung quanh, bàn tay đó vẳn rất kiên định hướng về phía Âu Dằ Tư Linh.
Như thể có một loại ma lực, Âu Dã Tư Linh nhln cánh tay thon dài kia, không kìm lòng được bất giác bước về phía đó.
Nhưng, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên dừng lại trước mặt Âu Dã Tư Linh, cản đường cô ta.
Đó là ưng Thương, vẻ mặt u ám và tức giận khi nhìn thấy đầu của ưng Sát lúc nãy đã khôi phục, một đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt cúa Trần Đức, tỉ mỉ đánh giá anh: “Trần Bát Hoang, một minh xông vào Ưng phủ, mày là người đầu tiên đấy”.
“Haha…..”
Trần Đức rút tay về, nhàn nhạt nói: “Mày có biết tại sao tao lại đến muộn không? Bởi vì hôm nay khi vừa đến thành Phụng Thiên, tao đã phải tiêu tốn hàng trăm ký linh thạch để chế tạo chiếc quan tài này cho riêng mày”.
“Mäy ty näm väo dö hay de tao giüp mäy?”
“Ha…haha…hahaha…w, l/ng Thirang circfi lön, am thanh chan döng, khuön mat tuan tu mang theo ve kieu ngao, khinh thirang tat thäy: “Thü vj, thyc sy rat thü vi, moi ngiröi da nhln thäy chira? C6 ke muö’n lay dau toi trong hon le cüa toi, trong l/ng phü cüa toi, moi ngircfi nöi xem cö thj vj khöng?”
“Haha!”
“Cäu chü l/ng, düng nhieu Icri vdi hän, mau giet hän di, them mot ten te trcri xung hi cüng khöng te!”
“Lo^i räc riröi näy thyc sy lä chircrng mät chet di diroc!”
“Sy düng cäm rat dang khen, nhirng tiec lä…lQ chä ra läm sao!”