“Nhìn kìa, chắng phải tên kia là người Trái Đất hả? Một mình đứng ở cửa, không dám đi vào?”
“Ha ha, cũng rất có thế, dù sao trong kỷ lục của Trái Đất thì trước giờ cao nhất cũng chỉ hơn 30 tầng thôi…”
“Thật mất mặt, đúng là phí phạm cơ hội!”
“ĐỒ bỏ đi như Trái Đất thì người trên đó càng rác rưởi thôi!”
“Trái Đất!”
“Rác rưởi!”
“Trái Đất!’
Trên thính phòng xuất hiện từng tiếng reo hò cười cợt, thế mà dần chuyển thành trò đô-mi-nỏ hét to bốn chữ Trái Đất rác rưới, tiếng lâ đinh tai nhức óc, vang lẻn hết đợt này đến đợt khác.
Các thế lực lớn ở Vân Tiêu Giới cũng lộ ra vẻ chế giễu.
Trần Bát Hoang đứng trước cửa, trực tiếp trở thành một trò cười!
“Anh Bát Hoang, anh phải cố lên đó, đợi những người kia thấy được thực lực chân chính của anh thì không biết sẽ lộ ra vẻ mặt thú vị như thế nào”, Hồng Y núp trong hư không, cách cánh cửa kia rất gần, nhưng lại chẳng có bất cứ kẻ nào phát hiện ra cô ta.
Cho dù là cao thủ đến từ Vân Tiêu Giới cũng không một ai phát hiện ra hết.
Trước cửa, Trần Đức ghi nhớ những người có thực lực nổi bật và hoàn cảnh mỗi một tầng trong màn hình vào lòng, rồi mới nhìn về phía cánh cửa khổng lồ kia.
‘Nhất định, nhất định phải phá húy kỷ lục!’
Trong lòng Trần Đức nghẹn một cục tức!
Tuy anh khá tốt tính, nhưng bốn chữ “Trái Đất rác rưởi” đằng sau thật sự rất rất rất chói tai!
Trần Đức đến từ tầng Trái Đất, nơi đó là quê hương của anh nẽn anh cực kỳ có tình cảm với nó!
ở một nơi đất khách quê người như thành Thông Thiẽn, Trái Đất y như một người bố người mẹ nuôi nấng anh thành người!
Những người kia sỉ nhục Trái Đất đồng nghĩ với việc nhục nhã bố mẹ anh!
Hỏi sao anh không tức giận?
Song, anh biết, giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thế hiện ra thực lực tuyệt đối mới khiến họ câm miệng lại và chấp nhận Trái Đất.
Trần Đức hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân tiến vào tháp Linh Thú trước mắt bao người!
Cùng với sự bước vào của anh, cuối cùng thì cuộc sát hạch của Thông Thiên Các cũng chính thức bắt đầu!
Những người xuất sắc trên bảng hào kiệt như Hàn Hư, Trình Nhất Kiếm, Liều An Dật, Tả Cao
Nghĩa, Hoa Linh Vy đang điên cuồng leo lẻn, hết tầng này đến tầng khác được thắp sáng trẽn màn hình với tốc độ khá nhanh.
Mà lúc này, cũng đã có người xé nát đồ án truyền tống ra khỏi tháp Linh Thú, thành tích của hắn là 43 tầng.
Thành tích kém cũng thôi, nhưng lại ra đầu tiên cũng là lót đế trong hơn 3000 người. Nói cách khác, hân đã không có cơ hội tiến vào Vân Tiêu Giới. Sau khi hắn đi ra, mặt mày ngơ ngác, mất mát, thậm chí còn khóc.
Có người thứ nhất thì đương nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Sau khi đến 50 tầng, theo cường độ càng ngày càng gia tăng đã có 400 500 người không chịu nổi rời khỏi tháp Linh Thú.
“Thì ra là thế”.
Trần Đức vừa tiến vào tháp Linh Thú thì cũng xuất hiện trong rừng rậm, sau đó, anh rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt to lớn giữa bên trong và bên ngoài tháp.
Đó là trọng lực, ít nhất phải mạnh hơn thành Thông Thiên gấp 10 lần!
“Hèn chi kỷ lục của Trái Đất cao nhất cũng chỉ có hơn 30 tầng”.
Trần Đức biết, những võ giả trên Trái Đất đến thành Thông Thiên thì riêng trọng lực trong thành vốn đã khiến họ khó đối phó rồi, giờ lại mạnh hơn gấp 10 lần!
Ngoài việc trọng lực tảng lên thì còn có khả năng bị dã thú tấn công bất cứ lúc nào!
Lẽn đường trong hoàn cảnh ấy quả thật cực kỳ khó khăn.