Chết không chút hồi hộp nào, giống như một
giấc mơ!
Dù là Long Đế, Diêu Mộng Vũ, còn có hai Thần Vương ông ta mang đến cũng hoàn toàn chịu khuất phục, từng ánh mắt sâu xa đều nhìn chằm chằm Trần Đức, hồi lâu không thể nào rời đi.
Bọn họ còn như vậy,
Tâm tình của Tiêu Lôi Môn, Lưỡng Nghĩ Tỏng và hàng vạn con cháu nhà họ ưng thì càng không cần phải nói. Bọn họ đứng tại chỗ như pho tượng, đồng tử run rẩy giống như sắp nổ tung, nhìn chằm chằm vào sương máu trong sân, hô hấp của bọn họ tắc nghẽn giống như kiếm đặt ở yết hầu!
Đặc biệt là một số người nhà họ ưng, ngay cá tim cũng ngừng đập trong thời gian ngẵn, sắc mặt trắng nhợt đến mức không thế trắng hơn được nữa, mấy ngàn đệ tử ngất tại chỗ!
Thần Tôn sáu mươi giai giết chết một Thần Vương!
Con mẹ nó chứ, so với chuyện hoang đường thì còn hoang đường hơn!
Dù nằm mơ cũng tuyệt đối không thế nào nằm mơ đến cảnh tượng như vậy? Đám người Tiêu Lôi Môn và nhà họ ưng trừng mát như sắp nứt ra, tim
gan lạnh lẽo!
“Phù…”
Trân Đức thờ dài một hơi, trong lòng cũng không có quá nhiều sóng lớn.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu,
Anh khiêu chiến ưng Chiếu chí có một nguyên nhân.
Chính là muốn mạng của ưng Chiếu!
Thứ nhất là muốn báo mối thù đau khổ mà ưng Thanh Vũ phải chịu, trá lại hết tất cả cho ưng Chiếu!
Thứ hai là đòi lại công bằng cho Hoa Linh Vy,
Ấn An Sương và Trịnh Nguyệt Tinh.
Hôm nay nếu anh không tới, chắc hẳn ba người sẽ chết!
Ưng Chiếu chưa từng nghĩ đến chuyện tha cho anh và tha cho người phụ nữ của anh một mạng, làm sao anh nghĩ sẽ tha cho Ưng Chiếu?
Kế hoạch vừa mới bắt đầu, anh liền muốn chém giết Ưng Chiếu!
Quá trình mặc dù xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả vân nằm trong dự liệu, trong kế hoạch của anh,
Hơn nữa,
Có bốn Thần Vương chấn nhiếp, anh chém chết Ưng Chiếu lại dễ dàng gấp trăm lần ngàn lần so với trong tưởng tượng của anh.
Chí ít hơn mười ngàn đệ tử nhà họ ưng còn có cường giả thế hệ trước có khả năng tồn tại, không ai ra tay.
Thu hồi tâm trạng,
Anh chậm rãi cười, đi về phía Trình Lâm Phong, anh đến trước mặt ông ta khẽ cười: “Lão Trình, may mà không làm ông xấu hổ, uy hiếp của Lưỡng Nghi Tông từ hôm nay… đã hoàn toàn được giải quyết!”
Lời nói của anh vang khắp bên tai Trình Lâm Phong, hoàn toàn kéo ông ta trở về từ trong tâm trạng chấn động.