Hạ Thiên Tuyết đưa Trần Đức đến một nơi yên tĩnh, có thể chiêm ngưỡng quang cảnh ban đêm của Thiên Hương Kiều, trước cửa sổ sát sàn, bartender giỏi nhất của quán bar đang phục vụ bọn họ.
“Bát Hoang, anh thật đẹp trai”, Hạ Thiên Tuyết ngồi bên cạnh Trần Đức, đôi mắt mê người của cô ấy mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Đức một cách thẳng thừng.
“Anh biết mà”, sắc mặt Trần Đức rất bình tĩnh và thản nhiên.
“Mấy ngày nay sao không thấy anh, có phải lại đi tìm phụ nữ mới rồi không?”, Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng uống một ly Cocktail Recipes, nhưng giọng điệu lại như một cô học sinh than phiền rằng lâu rồi anh không đến.
“Gần đây gặp rất nhiều chuyện”, Trần Đức liếc nhìn xuống lầu, trước cửa quán bar Thiên Tuyết, anh nhìn thấy rõ Hoa Ban Hổ và những người khác đang đứng hút thuốc ở bên ngoài.
“Lại có câu chuyện mới sao, người ta muốn nghe, anh nhanh kể đi”.
“ừm… ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu…”
“Dừng lại, anh đúng là tên khốn, lại muốn lừa em”.
Hạ Thiên Tuyết kịp thời cắt ngang “câu chuyện” của Trần Đức, tức giận nói: “Hừm, nếu anh không muốn kể thì thôi vậy, có thế cho em mượn vai một lát được không?”
“Được”, Trần Đức đáp.
Được sự đồng ý của Trần Đức, đầu của Hạ Thiên Tuyết đặt trên bờ vai rộng rãi của Trần Đức, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy sự hài lòng, cô ấy không nói, chỉ im lặng dựa vào đó, một lúc sau dịu dàng nói:
“Nếu có thể cứ mãi như này thì tốt biết bao”.
Hạ Thiên Tuyết dựa đầu vào đó, từ từ nhắm mắt lại, an yên ngủ trên vai Trần Đức, trên đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nhè nhẹ, trông rất xinh đẹp.
“Chỉ có ở trước mặt người đàn ông này, cô ấy mới giống một cô gái nhỏ”, trong lòng người phục vụ đứng bên cạnh không ngừng thở dài, chỉ khi Trần Bát Hoang xuất hiện, anh ta mới nhìn thấy dáng vẻ này của cô chủ.
Trần Bát Hoang ung dung ngồi đó, bên vai được đầu Hạ Thiên Tuyết dựa vào vững như cây cột, không nhúc nhích chút nào, tay còn lại của anh cầm ly rượu thỉnh thoảng nhấp vài ngụm.
Đôi mắt anh nhìn ngắm cảnh đêm tráng lệ bên trên cảnh sông nước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám người Hoa Ban HỔ đang ẩn náu trong bóng tối trước cửa quán bar Thiên Tuyết, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Đã hơn hai giờ trôi qua…
Trời đã về khuya, khí tức hoocmon tăng vọt, trên đường phố bắt đầu xuất hiện đủ trạng thái cuộc sống.
Có người tỏ tình, cũng có người chia tay, có người uống say nằm vật vã trên đường, cũng có một số người đến khiêng phụ nữ nằm trên đường đi…
về phần nam giới, những người trông đẹp trai thường được phụ nữ yêu thích.
Cũng có rất nhiều người đang ngủ say trên đường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, hoặc là nhắc đến người nhà, hoặc là nhắc đến phụ nữ.
Ai nói đêm hôm say bí tỉ nhất định là kẻ phóng đãng?
Đa số lý do mọi người say xỉn, có thể chỉ để xả stress, hoặc để quên đi một kỷ niệm khó quên nào đó.
“Hoang gia!”
Đúng lúc này, một người phục vụ vội vã chạy từ cầu thang tới, anh ta định nói gì đó, nhưng khi thấy Hạ Thiên Tuyết đã ngủ say liền hạ giọng nói: “Nhóm bạn của anh hình như sắp đi rồi”.
Trước khi đến, Trần Đức đã dặn dò trước, nhờ người theo dõi.
Nhờ chú ý đến sự an toàn của Diêm Mộng, nếu bọn họ sắp rời đi cũng đến thông báo cho anh.
Vì lẽ đó, khi phát giác bọn họ phải rời đi, nhân viên phục vụ liền chạy đến.
Trần Đức khẽ gật đầu.
“Phải đi rồi à?”, Hạ Thiên Tuyết mở mắt, đương nhiên, cô ấy không thật sự thiếp đi, chỉ đơn giản là muốn hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh Trần Đức mà thôi.
“ừm!”
“Được rồi!”, Hạ Thiên Tuyết đứng dậy, khẽ hôn lên trán Trần Đức một cái: “Không sao, nhớ đến tìm em nhiều một chút, đừng để người ta nhớ anh!”
“Có rảnh sẽ đến!”, anhdịudàng cười,
đáp.
Anh đã đồng ý với Diêm Thanh Nhã sẽ bảo vệ Diêm Mộng, đêm nay đương nhiên không thể ở lại đây được. Sau khi chào tạm biệt Hạ Thiên Tuyết, Trần Đức theo chân nhân viên phục vụ đi xuống lầu.
Trong quán rượu, ở hàng ghế VIp, đám người Mạc Thiếu Dương đã uống đủ, đang chờ tài xế đến, chuẩn bị rời đi.
“Mộng Mộng, tên vệ sĩ của cô đâu rồi, sao còn chưa đến?”, một cô gái mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói muốn chúng tôi đợi anh ta đấy nhé!”
“Đợi hắn làm gì, hắn có liên quan gì đến chúng ta chứ?”, Lục Tâm Dạ nói: “Diêm Mộng, muốn đợi thì cô tự mà đợi!”
“Mộng Mộng, em đừng chờ hắn làm gì, đi cùng bọn anh đi, lát nữa anh đưa em về!”, Mạc Thiếu Dương lên tiếng, hắn ta vốn không muốn gặp lại Trần Đức.
“Tôi… Chúng ta không cần chờ anh ta!”, Diêm Mộng cắn môi, Trần Bát Hoang không xứng đế cô ta phải đợi, cô ta cũng không thể vì tên vệ sĩ kia mà bỏ mặc những người bạn thân thiết lâu năm của mình.
“Đi thôi…!