Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bóng hình xinh đẹp từ bên ngoài điện sải bước vào.

Đó là một cô gái chừng hai lăm, hai sáu tuổi. Mái tóc buộc cao, hai chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao gầy, khoảng một mét tám, mặt mũi xỉnh xắn động lòng người, trông rất hoạt bát.

“Trần Bát Hoang, cậu định đi đâu?”, cô gái đó vừa trông thấy anh đã gọi thẳng tên.

“Ặc… Cô là…?”, Trần Đức hơi khó hiểu..

“Tôi là sư tỷ của cậu, Diêu Mộng Vũ!”, Diêu

Mộng Vũ hừ hừ hai tiếng.

Bên cạnh, Cổ Lục Đạo cong môi cười: “Phải rồi Bát Hoang, đúng là quên giói thiệu với con, đây là một đệ tử khác của sư tôn, Diêu Mộng Vũ. Nhưng mà, khụ… Võ giả chia vai vế theo thực lực, nay con, hẳn là sư huynh của con bé”.

“Làm sư huynh của con?”, Diêu Mộng Vũ trừng to hai mát: “Sư tôn, người nói cậu ta mạnh hơn con ư?”

CỔ Lục Đạo gật đầu, không nói gì nữa.

Trần Đức hào hứng cười nói: “Sư muội, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nha!”

“Đi trước hả? Xem chiêu!”

Trần Đức vừa xoay người thì Diêu Mộng Vũ đã tung một cú đấm, mang theo linh khí bá đạo đánh về phía anh.

Trần Đức khẽ nhíu mày, cả người xoay tròn, thoải mái né tránh, sau đó bắt lấy nắm đấm của cô ta, dùng sức bóp.

“A! Buông ra!”, Diêu Mộng Vũ bị đau, sâc mặt đỏ bừng: “Tên khốn này, mau thả tôi ra, dám ra tay với sư tỷ của mình ư?”

“Là sư muội!” Trần Đức bỏ tay cô ta ra: “Sau này đừng đánh lén tôi, nếu không có lẽ tôi sẽ đánh cô thành người tàn phế đấy, tạm biệt nha sư muội!”

Trần Đức nói xong lập tức xoay đầu chuấn bị ra khói điện.

Diêu Mộng Vũ tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng: “Sư tôn, người xem, cậu ta vừa tới đã bẩt nạt con!”

“Nó bẳt nạt con ấy hả?”, cổ Lục Đạo choáng váng, nữ đệ tứ này cái gì cũng tốt, bình thường trông có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưtiên nữ cung trăng, nhưng thật ra lại là một đứa rất nghịch ngợm, thích gây sự.

“Sư tôn, con vừa mới nghe nói cậu ta định đến Bắc Hoang đúng không?”, Cổ Lục Đạo còn chưa nói gì thì Diêu Mộng Vũ đã nói tiếp: “Sưtôn, con cũng muốn đi. Nhà con ở Bâc Hoang, con cũng muốn về nhà thăm gia đình”.

“Rồi rồi rồi, hai ngày sau nó mới đi, tới lúc đó con cứ theo nó đi, nếu gặp phái phiền toái gì thì có thế kịp thời giúp một tay”.

“Cám ơn sư tôn!”

Diêu Mộng Vũ nói xong lập tức xoay người rời khói Cổ Điện, đi chuẩn bị đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK