Cố gắng kiềm nén sự bùng nổ trong lòng, Linh Lung giải thích: “Quả thật có thể tiếp tục mở rộng, sau này anh mạnh lên, thậm chí nó còn biến thành một thế giới độc lập”.
“ừm, mong là ngày đó sẽ đến”.
Trần Đức khẽ gật đầu: “Linh Lung, sau này cô có thể ớ trong tiếu thế giới, tôi sẽ dẫn lực thần hồn đến đây để giúp cô hồi phục chân thân”.
“Bây giờ cô có thể yên tâm tu luyện Hồi Thiên
rồi, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa”.
Trần Đức cảm thấy hơi áy náy, nếu không phái do anh chìm vào nguy hiếm, Linh Lung phải thức tỉnh trong thời gian bế quan để chỉ đường, thì chắc là bây giờ cô ta đã hồi phục lại cơ thể rồi.
“Anh không cần phải tự trách mình”.
Linh Lung khẽ nói: “Nếu anh xảy ra chuyện không hay thì làm sao tôi có thể khư khư giữ mình được? Được rồi, anh ở trong Thiên Cung này cũng khá lâu, đến lúc phải rời khỏi đây rồi”.
“Đúng đó, đến lúc phải ra ngoài rồi, nếu còn chưa chịu ra, chắc tên Trần Tử Phi kia sẽ giết người mất…”
Tất cả mọi thứ diễn ra ngoài Thiên Cung đã được Trần Đức cảm nhận được từ khi anh thức tỉnh!
Bấy giờ.
Muốn rời khỏi Thiên Cung là chuyện hết sức dễ dàng!
Thậm chí, anh còn có thế cảm nhận được bản thản đã có một sợi dây gắn kết nào đó với cung khuyết này.
Người khác có thể cảm nhận được thì anh cũng
thế, người khác không thể cảm nhận được thì anh vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Khóe miệng cong lên một nụ cười đầy tự tin, sau đó, Trần Đức sải bước rời khỏi Thiên Cung.
Bước chân đầu tiên, mở ra Cực cảnh, nguyên khí màu vàng bùng nổ, anh như một mặt trời chói chang đang hừng hực thiêu đốt, cực kỳ chói mắt.
Bước chân thứ hai, mỗi một sợi tóc như cỏ dại ngày xuân, điên cuồng mọc dài, sau đó biến thành màu trắng, không ngừng bay bay, như thác nước chảy xuôi, mà nguyên khí màu vàng cũng biến thành hai màu trâng đen.
Bước chân thứ ba, mái tóc trắng dần hóa thành màu xám, có thể thấy rất rõ đôi mẳt Trần Đức cũng biến thành màu xám, hai mắt nhìn thẳng, sắc bén như kiếm, sợi tóc màu xám cũng nhọn hoẳc như kim.
Khi màu tóc dần thay đổi thì cũng là lúc một tia lôi điện màu vàng tím mỏng manh lóe lẽn.
Không gian xung quanh người anh trớ nên méo mó, co rút lại, như bị pháp tắc của anh ảnh hưởng, vô cùng khủng bố.
Đó chính là giai đoạn thứ hai của Tự Tại Thần Ma Cống
Cũng là một trong những thu hoạch quan trọng nhất của Trần Đức mẩy ngày qua!
Tự Tại Thần Ma Công của anh, đột phá rồi!
Chấm đen nhỏ trên thần thức kia, anh có thể nẳm giữ nó ngày một chặt chẽ hơn, chính xác hơn!
Trần Đức tiến vào giai đoạn thứ hai có thế cảm nhận rất rõ sự khủng bố khi sức mạnh tăng lên!
Đừng thấy anh chỉ là Hổn Nguyên lục giai mà lầm, dù gặp được cao thủ Phản Hư anh cũng có thể giết gọn!
Bước chân thứ tư, Trần Đức đã trở về bình thường, chậm rãi bước ra ngoài Thiên Cung.
Đồng thời.
Tâm niệm chợt động.
Cánh cổng xa xa bên ngoài hành lang Thiên Cung đột nhiên có động tĩnh.
“Há?”
Trước cổng Thiên Cung, Trần Tử Phi tấn công mấy ngày liền bỗng nhiên khựng lại, lần đầu tiên cảm nhận được dị động của Thiên Cung.
“Cuối cùng cũng chịu mở ra rồi ư?”
Hắn ta sống chết nhìn chằm chằm cổng Thiên Cung, cùng lúc đó, ánh mắt hắn ta thấy rất rõ, cánh cổng đang chậm rãi hé ra một khe hờ.
Phút chốc.