Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thành viên khác của câu lạc bộ võ thuật cũng nói thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sợ thì hãy tự tát vào mặt mình một cái đi, để tránh cho bản thân một trận no đòn!”
Trần Đức vừa định thần lại liền cảm thấy không nói nên lời, mấy tên nhóc này quả nhiên rất biết cách tự tâng bốc chính mình, trình độ tự luyến hết sức cao siêu.
“Hự!”
Trần Đức đã ra tay, anh không nói lời nào bởi vì không muốn nhiều lời thêm nữa, anh tát một cái trúng vào thái dương của Tôn Nhạc Dương khiến cho Tôn Nhạc Dương ngất ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
“Con mợ nó!”
“Đánh chết nó!”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều tức giận, Trần Đức hoàn toàn không xem bọn họ ra gì, không ai quan tâm đến việc chăm sóc cho Tôn Nhạc Dương, tất cả mọi người đều tiến lên muốn vây đánh Trần Đức.
Không ai có thể chịu đựng được thực tế này.
Đám sinh viên dưới sân đấu ngay lập tức trở nên vô cùng phấn khích, các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đã đồng loạt ra tay, tình huống này thật sự không dễ gặp, mặc dù khán giả cũng có chút khinh thường hành vi ỷ đông hiếp yếu của câu lạc bộ võ thuật nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chán ghét hành vi ngông cuồng của Trần Bát Hoang hơn.
Trong ánh mắt Lâm Dao lúc này hiện lên một chút lo lắng, tuy rằng cô biết Trần Đức rất lợi hại nhưng vẫn không biết trình độ võ thuật của Trần Đức rốt cuộc nằm ở bậc nào, dù sao thì câu lạc bộ võ thuật cũng có nhiều người đến như vậy, muốn đánh thắng tất cả bọn họ chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức này cũng đã khiến cho Tống Ngữ Yên cảm thấy lo lắng không thôi, cô ấy rất sợ sau đó sẽ có chuyện lớn xảy ra cho nên liền muốn ngăn cản. Trong khi đó thì Tô An Khê lại rất hả hê khi thấy Trần Đức bị vây đánh, trong lòng của cô ả có tính toán riêng cho nên cô ả không hề muốn có một người đàn ông suốt ngày ở bên cạnh Tống Ngữ Yên.
“Mẹ kiếp, không phải chứ?”
“Ghê gớm vậy sao?”
Ngay lúc Tống Ngữ Yên đang định đứng dậy để ngăn mọi chuyện lại thì cô ấy đột nhiên trợn to hai mắt, Trần Đức ở trên sân đấu đột ngột dịch chuyển giữa đám người đang vây đánh mình giống như một con tinh tinh hung hãn, mỗi một lần anh xuống tay thì đều có một người phải ngã xuống.
Không đến ba phút đồng hồ thì toàn bộ thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều đã ngã trên sân đấu, trong một thời gian ngắn không ai có thể đứng dậy nổi, trọng tài đang đứng một bên cũng ngẩn ra, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trần Bát Hoang… thật sự đã một mình đánh bại toàn bộ các thành viên của câu lạc bộ võ thuật!
Khi người cuối cùng của câu lạc bộ võ thuật ngã xuống thì khán giả bên dưới cũng hoàn toàn im lặng, tâm trạng của ai cũng hết sức phức tạp.
Mười mấy người khiêu chiến một người, cuối cùng bị một người đánh tơi tả.
“Trần Bát Hoang mạnh mẽ như vậy sao?”
“Nhớ kỹ cái tên này, sau này đừng có mà gây chuyện với anh ta”.
“Con mợ nó, người nhà quê đều lợi hại như vậy sao?”
Một lúc lâu sau thì dưới sân đấu cũng vang lên tiếng bàn luận xôn xao, Trần Đức liếc nhìn trọng tài rồi bước tới nói: “Gọi bệnh viện đưa hết những người này đi đi, tiền thuốc men tôi sẽ thanh toán hết”.
Tống Thiên Vũ đã nói rằng anh có thể được đáp ứng bất cứ như cầu nào ở học viện miễn là có liên quan đến mục đích bảo vệ con gái của ông ấy, anh tin rằng số tiền này đối với ông ấy thì cũng không tính là gì.
Trọng tài gật đầu như gà mổ thóc bởi vì anh ta rất sợ Trần Đức sẽ ra tay với mình, dù sao thì anh ta cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật.
Dặn dò xong thì Trần Đức cũng quay người rời khỏi phòng sinh hoạt, sau đó anh gọi cho Diệp Khánh Ngôn, kể cho cô ấy biết những gì đã xảy ra ở đây để cô ấy xử lý.
“Trần Bát Hoang, anh làm việc nên bớt ầm ĩ và khiêm tốn một chút để cô chủ không phát hiện ra manh mối, nếu như cô chủ phát hiện ra anh chỉ là một vệ sĩ bình thường thì cô ấy nhất định sẽ lập tức đuổi anh đi, anh hiểu không?”, Diệp Khánh Ngôn vẫn nói chuyện lạnh lùng như mọi khi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức”, Trần Đức nói, thật ra thì anh cảm thấy mình đã đủ khiêm tốn rồi.
“Không ngờ anh cũng có bản lĩnh đó”, Trần Đức vừa cúp điện thoại thì đã nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng nói của Tống Ngữ Yên: “Võ thuật của anh lợi hại như vậy, anh không nghĩ ở lại đây với tôi sẽ rất lãng phí hay sao?”
“Bà xã, em nói gì thế, em xinh đẹp như tiên nữ vậy, phải tu tám kiếp thì mới cưới được em đó”, Trần Đức cười nói: “Chú Tống muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm với nhau, tôi vẫn còn đang chờ em yêu tôi mà”.
Trần Đức nói chuyện sỗ sàng mà Tống Ngữ Yên cũng không phải là cô gái dễ ngượng ngùng, cô ấy thẳng thừng nói: “Cũng chưa chắc anh đã chịu được tính khí tiểu thư của tôi”.
Nói xong thì Tống Ngữ Yên cũng rời đi, Lâm Dao liếc mắt nhìn Trần Đức nói: “Hôm nay anh biểu hiện tốt lắm, cố lên!”
Tô An Khê đi cuối cùng, cô ả liếc nhìn Trần Đức rồi lầm bầm nói: “Đừng tưởng rằng bản thân mình hay lắm, anh phải biết bản thân mình và Ngữ Yên không phải là người trong cùng một thế giới, hiểu không? Đừng phí hoài cả đời theo đuổi điều mình không thể chạm tới”.
Đánh nhau ở đây thì có ích lợi gì? Anh có mạnh mẽ cách mấy thì bản thân cũng chỉ ngang với đám du côn du đãng ngoài xã hội mà thôi, nghĩ vậy cho nên Tô An Khê cũng không vì nhìn thấy Trần Đức có võ thuật siêu phàm mà xem trọng anh.
Ngược lại cô ả càng lúc càng cảm thấy anh chướng mắt, quả nhiên người nhà quê chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề.
Nói xong thì cô ả cũng rời đi theo Tống Ngữ Yên, Trần Đức ở lại chỉ cười trừ, anh không muốn chấp nhặt người như Tô An Khê.
Tô An Khê không hề thích anh, có nói thêm cũng vô dụng.
“Bạn học Trần Bát Hoang”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK