Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức tặc lưỡi, cái quái gì thế này, Hoa Hạ rộng 9,6 triệu km vuông, chứa khoảng 1,34 tý người, còn ở đây rộng hơn 6 triệu km vuông, nhưng chỉ có 5000 người?

Nhất thời, anh thực sự khó mà chấp nhận được, vì tranh chấp địa bàn mà biết bao nhiêu thế lực ở địa cầu phải trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, trái qua vô số sự chết chóc!

Kết quả, khi đến Vân Tiêu Giới…

“Không sao, sau này mọi người sẽ dần dần thích nghi thôi. Vân Tiêu Giới có rất nhiều vùng đất hoang vu và rừng rậm. Mặc dù thuộc về một số thế lực, nhưng cũng có những nơi không ai dám đến. Ví dụ như núi Bâc Hoang, trong đỏ có rất nhiều linh thú, dã thú, thậm chí còn có một số yêu thú, số người dám bước chân vào đó chỉ đếm trên đầu ngón tay”.

“Sau này nếu có cơ hội đến núi Bắc Hoang thì nhớ kỹ nhất định phải đi đường vòng”.

“Nhớ kỹ rồi”.

Đoạn Nguyên và Trần Đức thể hiện bản thân đã hiếu rõ, bất luận ở đâu thì khu vực rừng núi hoang vu luôn là nơi nguy hiếm nhất, đây là quy luật bất biến. Rừng rậm ở địa cầu còn không thể tùy tiện xông vào, chứ đừng nói là nơi thuộc về các người tu

hành như Vân Tiêu Giới!

“Tông chủ, có thế nói sơ qua về tình hình ở Vân Tiêu Giới không?”, Trần Đức hỏi.

Đối với Vân Tiêu Giới, chung quy anh vẫn còn quá xa lạ.

Mặc dù Linh Lung có biết một vài chuyện, nhưng đã lâu rồi cô ta không đến Vân Tiêu Giới, có rất nhiều thứ chi tiết cô ta cũng không hiểu rõ.

Lý do trực tiếp nhất để Trần Đức đến Vân Tiêu Giới chính là ưng Thanh Vũ, Âu Dã Tư Linh và thân thế của anh!

Cho nên, anh nhất định phải có một sự hiểu biết sơ lược về toàn bộ Vân Tiêu Giới.

Mặc dù trước đây Ấn An Sương đã nói sơ qua về sự phân bố của một số thế lực, nhưng cô ta nói rất mơ hồ, không đầy đủ chi tiết.

“Được, vậy tôi sẽ nói sơ một chút”.

Trình Lâm Phong rất coi trọng Trần Đức, ông ta đã từng nói, chỉ cần Trần Bát Hoang gia nhập, bất kế anh có yêu cầu gì, chỉ cần không quá giới hạn và không quá đáng, ông ta đều sẽ đồng ý.

“Vân Tiêu Giới được chia thành năm khu vực

lớn: Nam Vực, Tây Hải, Bắc Hoang, Đông Nguyên và Trung Châu. Bắc Hoang là khu vực có nhiều tài nguyên cằn cỗi nhất trong năm khu vực này, rất nhiều thế lực tam phấm sống ở đây!”

“Tiếp theo là Nam Vực và Đông Nguyên, ở Nam Vực chủ yếu là thế lực nhị phẩm cư trú. Đông Nguyên chính là nơi cư ngụ của thế lực nhất phẩm. Hiện tại ở Tây Hải không có người, ở đó vùng biến chiếm phần nhiều, rất nguy hiểm nên không ai muốn định cư”.

“Trong số đó, ở Nam Vực và Bắc Hoang, lại có hai cố quốc nối tiếp nhau, một là cổ quốc Hổn Nguyên, hai là cổ quốc Vô Cương. Toàn bộ Bắc Hoang đều do cổ quốc Vô Cương kiếm soát, hai phần ba thế lực Bắc Hoang, bao gồm Lưỡng Nghi Tông cũng chịu sự quản lý của cổ quốc Vô Cương”.

“Ngoài ra, Trung Châu còn có cổ quốc Đại Chu. Đây là cổ quốc có thực lực hùng mạnh nhất trong ba cổ quốc lớn nói trên, độc nhất vô nhị”.

“Đông Nguyên tương đối hỗn loạn, các thế lực tông môn rất mạnh, không ai có thế thống nhất được, chỉ có Trung Châu mới có thế trấn áp được bọn họ”.

“Tông chủ, không phải Ấn An Sương nói ngoài ba cổ quốc lớn và các thế lực nhất nhị tam phẩm ra, còn có mười sáu gia tộc lớn sao?”, Trần Đức tiêu

hóa dần từng chút một thông tin mà Trình Lảm Phong nói, sau đó hỏi những chuyện mà bản thân quan tâm nhất: “Mười sáu gia tộc lớn này thuộc cấp bậc nào? Đặc biệt là nhà họ Ưng và tộc Đệ Ngũ, ông có biết không?”

Trình Lâm Phong suy tư một chút, tố chức lại ngôn ngữ, sau đó nói: “ừm…nóỉ thế nào nhỉ, mười sáu gia tộc này rất đặc biệt, bọn họ…được xem như là những người thực sự khống chế Vân Tiêu Giới”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK