Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức lắc đầu, anh cũng không biết chuyện

gì-

“Rầm!”

Vừa dứt lời thì mây đen cuồn cuộn bổng nhiên đánh xuống một thần hoa cửu sắc, giống cầu vồng bay thẳng xuống mặt đất.

Khoảnh khắc đó.

Mặt đất biến đổi, hoa cỏ khô kéo, trong vầng sáng đó, một thụy thú Kỳ Lân hiện lẽn trong mắt của tất cả mọi người.

Cơ thể Kỳ Lân màu đỏ tím, cao tận hai trượng, trên người Kỳ Lân là một cô gái ngồi ngay ngắn, cô gái có gương mặt lạnh lùng trong trẻo, chiếc váy dài màu tím rất xứng đôi với Kỳ Lản, khuynh quốc khuynh thành ngồi trên lưng nó, như tiên tử cung Quảng Hằng, trong trẻo, lạnh lùng rồi lại tịch mịch.

Hai bên Kỳ Lản là hai linh thú.

Bên phải là một con rồng bay màu đen, đầu rồng là xương trắng, tròng mắt trống rổng bùng lên hai ngọn lửa hừng hực, có lẽ chính là mắt nó.

Trên lưng rồng là một người đàn ông, khoác áo bào trắng, ánh mát hết sức ngá ngớn và hống hách. Bên hông là thanh kiếm dài một thước, rộng hai thước màu xanh, vỏ kiếm như núi, quanh kiếm có đại đạo quấn quanh.

Bên trái Kỳ Lân cũng là một người đàn ông, ngạc nhiên là người đó rất giống Trần Đức, đế tóc ngắn, ngồi trên một con bò đực màu đen, trên đầu nó là hai con mắt màu trắng, giống như ngọc dương chi phát ra vầng sáng rực rỡ, trông như một vị thần vậy.

Hai nam một nữ, trông ba người có vẻ không lớn, chừng hai mấy tuổi, khí thế kinh người, chỉ mỗi ba con linh thú đó thôi đã đủ đế hấp dẩn ánh mẳt mọi người rồi.

Chịu thôi.

Hơi thở của ba con linh thú đó cũng vỏ cùng khủng bố.

Thần Vương đỉnh phong!

Không sai.

Chỉ tính ba con linh thú thôi đã mạnh hơn chín mươi phần trăm võ giả ở Vân Tiêu giới rồi!

Ba người ngồi trên lưng linh thú lại càng khỏi phải bàn, thực lực của bọn họ, tám trăm ngàn người có mặt ở đây đều không thể nhìn thấu.

Nhưng…

Ba người xuất hiện khiến bầu không khí trở nên

nặng nề, áp lực như một ngọn núi lớn vô hình đè lên người tất cả bọn họ.

“Lâu rồi không đến Vân Tiêu giới”.

Trên con rồng bay, người đàn ỏng áo trắng đảo qua trăm ngàn người trên dãy núi, khóe miệng cong lên, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Trân Đức: “Tịch Dao, cô nói xem tên này chỉ là một Thánh Nhàn, thì làm sao mà giết chết Mục Thương được nhỉ? Mục Thương bị ngu rồi hả?”

“Lâm Không, cậu không thấy những người kia nhìn thấy chúng ta đều có vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi ư? Nhưng chỉ có người này là bình tĩnh không có bất kỳ một thay đổi nào?”

Người đàn ông tóc ngắn nói, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc: “Có lẽ người này cũng có chút bản lãnh đấy?”

Thì ra người khoác áo bào trắng kia tên là Lâm Không.

“Thương Lan, tôi thấy anh đã lo lắng hơi quá rồi Vân Tiêu giới có thể xuất hiện một người có bản lãnh tới đâu cơ chứ? Ha ha…”

Trên mặt Lâm Không là vẻ khinh thường.

Sự khinh thường đó không nhâm vào Trần Đức,

mà nhắm vào tất cả những võ giả ở Vân Tiêu giới này.

Năm nay hắn ta sáu ngàn chín trăm tuổi, từ khi được sinh ra, hắn ta đã biết một thế giới bậc thấp như Vân Tiêu giới chỉ là rác rưởi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK