Trần Đức thở dài, hèn chi bốn tháng rồi mà Cơ Tuyết không nhắn lại câu nào.
Hóa ra là sắp kết hỏn?
Nếu là kết hôn bình thường thì Trần Đức còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, chỉ cần Cơ Tuyết muốn thì anh sẽ đến chúc phúc cho cô ấy.
Nhưng, cô ấy lại là của hồi môn!
Của hồi môn là cái gì?
Nói khó nghe chút thì chính là một con chó, thậm chí có lẽ còn không bằng!
Anh tuyệt đối không cho phép Cơ Tuyết gả đỉ một cách uất ức như vậy!
Nói gì thì nói Cơ Tuyết cũng là người phụ nữ của anh!
Anh chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này!
“Còn một tháng nữa mới đến lề kết hôn của họ, trước đó, phải gặp Cơ Tuyết đề tìm hiểu tình hình đã”.
“Vậy anh định bao giờ thì đi Đại Thiẽn Thế Giới?”
Lỉnh Lung hỏi. “Ba ngày sau đi”.
“Vậy anh đã nghĩ ra sẽ dẫn ai đi chưa?”
“Tạm thời khỏng dẫn theo ai hết”.
Trần Đức đã nghĩ kỹ về hành trình đi Đại Thiên Thế Giới rồi, không dẫn ai theo là vì cao thủ mạnh nhất ở Vân Tiêu Giới cũng chỉ là Thánh Nhân hay Bán Thánh.
Bọn họ mà đến Đại Thiên Thế Giới thì lại rất yếu và rất nguy hiểm!
Hơn nữa, anh cũng không biết nhiều về Đại Thiên Thế Giới.
“Đợi tôi đạt tới cảnh giới Hợp Đạo, mở được Tiếu Thiên Địa thì sẽ dần họ đi cũng không muộn”.
Trần Đức nói.
Cảnh giới Hợp Đạo là cảnh giới phía sau Hóa Đạo, tẽn như ý nghĩa chính là hòa hợp với đạo, mồi một vị trí trẽn cơ thế đều là một cái bảo tàng, có thế mở ra một Tiếu Thế Giới mang theo bên mình giống như không gian trong nhẳn Tu Di Nạp!
Tiếu Thế Giới này còn được gọi là Tiểu Thiên
Địa.
Điều khác biệt duy nhất với nhần Tu Di Nạp đó là nó có thế chứa vật sổng, còn nhẩn Tu Di Nạp lại không.
“Trần Đức, anh chắc chưa? Mờ Tiều Thiên Địa
cũng không phải là một chuyện dề gì
Linh Lung nói: “Tuy cảnh giới Hợp Đạo có thế mở Tiểu Thiên Địa, nhưng cũng không đại biểu chắc chắn mở được. Trong một triệu cao thủ Hợp Đạo thì cũng chưa chắc có ai mờ được”.
“Không thử thì làm sao mà biết?”
Trần Đức cười: “Nếu không mở được thật thì tôi về Vân Tiêu Giới thôi”.
“Cũng đúng…”
Lỉnh Lung thầm cảm thán, có lẽ với người khác thì mớ Tiếu Thiên Địa là rất khó, nhưng với yêu nghiệt như Trần Bát Hoang thì lỡ vô cùng đơn giản thì sao? Không phải sao?
Ba ngày kế tiếp, Trần Đức chọn cách bế quan chỉ vì hai việc là luyện đan và sửa sang lại công pháp!
Mãi đến ba ngày sau, anh mới xuất quan, đưa đan dược công pháp đến cho vương triều Vô Cương và đám Đệ Ngũ Hiẽn, Đệ Ngũ Vân Yên.
Đến đêm, Trần Đức đỉ vào phòng Âu Dã Tư Linh. Âu Dã Tư Linh đang ở trong thùng tắm, phòng tắm bốc hơi nghi ngút, giữa hơi nước mờ ảo, xuyên thấu qua tấm kính được chế tạo đặc biệt có thế thấy được dáng người quyến rũ nõn nà yểu điệu như tiên nữ.
Dù Trần Đức đã nhìn thấy hay thậm chí là sờ rất nhiều lần thì vẫn cảm thấy vô cùng đẹp giống như xem mãi không chán. Anh dọn ghế đến ngồi xuống vừa uống rượu và ngắm nhìn.
Chẳng mấy chốc, Âu Dã Tư Linh đã đi ra từ trong làn hơi nước, mặc một bộ váy ngủ màu đen bằng lụa mỏng như được thiết kế riêng cho mình bọc lấy dáng người quyến rũ, hoàn toàn thế hiện ra được đường cong mỹ miều của mình.
Âu Dã Tư Linh nhìn thấy Trần Đức cũng không bất ngờ, tựa như đã phát hiện ra anh từ lâu, đôi chân ngọc ngà đạp lên thảm, nhẹ nhàng đi đến trước mặt rồi ngồi vào lòng anh, dịu dàng nói:
“Trần Bát Hoang, con ngươi của anh sắp rớt ra luôn rồi kìa”.
“Thế hả?”