Về chuyện Trần Đức đã đến cảnh giới Hóa Đạo, dù hẳn có chút kinh ngạc, nhưng cũng chí dừng lại ớ kinh ngạc mà thôi.
Đừng nói đến một cảnh giới Hóa Đạo, dù là Hợp Đạo thì trước mặt Trần Võ Si cũng chỉ là miếng thịt bò nằm trên thớt, một con kiến mà thôi.
Dừng lại một chút, Trần Võ Si lại cất tiếng, giọng khá nhẹ: “Mày tự sát, hay đế tao ra tay đây?”
Trần Võ Si vừa dứt lời.
Toàn bộ không gian lại chìm vào yên tĩnh, ánh mát bọn họ đều nhìn về phía Trần Đức.
Anh sẽ chọn thế nào đây?
Tự sát? Hay là bỏ trốn?
“Haiz…”
Không ai ngờ được rằng, đúng lúc này, Trần Đức lại thở dài một lần nữa, sau đó nói:
‘Trần Võ Si, con mẹ nó mày bị điẽn rồi há? Còn bảo tao tự sát nữa? Mày là cái thá gì vậy? Tao thấy mày không nên đế tên Võ Si, phải là Ngu Si mới đúng đấy nhí?”
Trần Đức vừa mới dứt lời thì mọi người, trong đó có cả đám Lâm Tử Huyên và Lăng Nhất Hải, tất cả đều ngu người.
Không gian yẻn tĩnh lại càng trở nẽn lặng lẽ, im lặng.
Im lặng đến quỷ dị!
Mọi người gât gao nhìn chằm chằm Trần Đức, lòng đầy hoảng hốt.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng!
Không ai ngờ được, đến lúc này rồi mà Trần Bát Hoang vẫn còn dám nói chuyện.
Còn… Còn… Còn mắng Trần Võ Si là kẻ ngu si nữa?
Dù hành vi của anh có hơi ngu ngốc, đầu óc có hơi úng nước, nhưng có rất nhiều người bắt đầu khâm phục sự can đảm của anh!
Tiếc là…
Can đảm, cũng phải chọn thời điểm để dùng.
Đối mặt với Trần Võ Si, sự can đảm đó chỉ dùng đế tìm đường chết, căn bản chỉ có chết mà thôi!
“Mày, mày muốn chết rồi!”
Yên tĩnh kéo dài khoảng ba đến năm giây, thì sắc mặt Trần Võ Si lập tức trở nẽn lạnh như băng.
“Rầm!”
Cùng lúc đó, cơ thế hần bỗng nhiên bùng nố, xung quanh tứ chi là một mảnh Huyen Thế Thần Mang, thứ hơi thờ khủng bố đến tột cùng nhanh chóng lan tràn, hệt như dung nham phun trào và đổ ập xuống đầu Trân Đức, hắn tung ra một đấm, sức mạnh khủng bố đánh thẳng vào Trần Đức.
Chết!
Hắn muốn Trần Đức chết không toàn thây!
Một đòn tung ra, hắn trực tiếp dùng đến năm, sáu phần sức mạnh!
Nhanh!
Tốc độ của Trần Võ Si nhanh đến cùng cực, hoàn toàn không cho Trần Đức bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
“Bốp!”
Ngay sau đó.
Nắm đấm của Trần Võ Si đã nặng nề nện vào ngực Trân Đức.
“Ầm!”
Dao động dữ dội đốt cháy cả hư không, tuy chỉ
nhắm vào Trần Đức, nhưng sức mạnh khủng bố đó lại lan ra khắp nơi.