cổ Lục Đạo khẽ lẳc đầu, thầm đau đầu, hai đệ tử này của ông ta, đứa thì thích gây chuyện, đứa lại nghịch ngợm có tiếng, chẳng có đứa nào hiền lành.
Rời khỏi đỉnh núi, Trần Đức đến chỗ Âu Dã Tư Linh.
Bởi vì bản thân cô ta có được truyền thừa của Cầm Tâm Kiếm Thánh, lại là người con gái của Trần Bát Hoang nên đãi ngộ của Âu Dã Tư Linh cũng rất tốt.
So với Trần Đức cũng không kém hơn là bao, trong phạm vi năm trăm mét giống như rừng hoa, hoa tươi nở rộ khắp nơi, tỏa hương thơm ngát. Trong rừng hoa, cung điện hiện lên sừng sững, như cung điện thần tiên, thiêng liêng không vướng bụi trần.
Hai ngày tiếp theo, Trần Đức luôn ở bên cạnh Âu Dã Tư Linh, ban ngày là người thầy, người bạn, người anh em của cỏ, ban đêm lại là người đàn ông, người chồng của cô.
Một ngày trước khi rời đi, Âu Dã Tư Linh thậm chí còn đặc biệt tìm một số loại vải làm váy ngủ sexy bằng ren lụa loại thịnh hành ở địa cầu để làm Trần Đức vui vẻ.
Trời đã về khuya, bóng trăng tròn tròn treo cao, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, trong cung điện nguy nga rộng lớn, không khí tràn ngập sự mê hoặc, trong phòng ngủ của Âu Dã Tư Linh, Âu Dã Tư Linh thẹn thùng xấu hổ, mặc một chiếc váy lụa dài mỏng cổ chữ V trắng tinh, ôm lấy cơ thể nõn nà, cánh tay trắng ngà ôm lấy cổ Trần Đức, đôi chân thon dài trắng như ngọc ngồi dựa vào lòng Trần Đức, đôi mắt cong cong như vầng trăng non dịu dàng nhìn Trần Đức: “Chồng à, đẹp không?”
“Khụ…”
Trần Đức chưa từng nghĩ Âu Dã Tư Linh sẽ có
một mặt như này, trong lòng anh Âu Dã Tư Linh luôn lạnh lùng xa cách, cho dù hai người ở cùng nhau cũng khá chủ động, nhưng không giống như đêm nay. Lúc này, Âu Dã Tư Linh thực sự quá xinh đẹp, quá quyến rũ, từ tiên nữ biến thành một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người!
Cho dù anh đã gặp gỡ rất nhiều phụ nữ, nhưng lúc này đối diện với Âu Dã Tư Linh xinh đẹp đến mức có thể cho điểm mười, anh có chút máu huyết sỏi trào.
“Chồng, hỏi anh đó”, Âu Dã Tư Linh nũng nịu nháy mắt, môi đỏ như lửa, không thể phân biệt nổi.
“Khụ…đẹp, đẹp lắm…”, hơi thở Trần Đức có chút gấp gáp, mụ mị.
“Nếu đã đẹp như vậy, còn chờ gì nữa?”, Âu Dã Tư Linh nhẹ nhàng điềm đạm hỏi, đôi mắt to quyến rũ, giống như có móc câu, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Trước mặt Trần Đức, cô không còn là nữ thần băng giá như trong mât người ngoài nữa, mà là một tiểu yêu tinh, đôi bàn tay nhỏ như ngó sen sớm đã đã chui vào trong ngực Trần Đức, cởi áo anh.
Đêm càng về khuya, tình yêu càng nồng, đêm
nay đã định trước không thế bình lặng, “gió táp mưa sa”, tiếng kêu kiều mị vang lẽn khắp nơi, róc rách như nước suối chảy.
Sáng sớm, Trần Đức thức dậy rời khỏi cung điện, chuẩn bị đi Tiêu Lôi Môn.
“Hừ, tên nhóc nhà cậu, tối qua thế nào? Ngủ ngon chứ?”, vừa đi ra ngoài, một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai chữ “ngon chứ” đặc biệt được nhấn mạnh.