Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều người sau khi đi vào, việc đầu tiên chính là khởi động các loại trận pháp, thủ đoạn để chọn lựa cổ Nguyên, ôm đồm nhiều việc, mua một vài cổ Nguyên hiện rõ đại đạo, không kịp chờ đợi đã cắt ra.

Có người kiếm được, có người lỗ.

Nhưng,

Cuối cùng là không xuất hiện thứ gì khiến người ta kinh động.

“Hồn lão tiền bối, người khắc bốn bốn pho tượng này có lai lịch gì?”, Trần Đức đang đi trong đám người, anh không gấp gáp đi chọn CỔ Nguyên, mà nhìn pho tượng cao bốn năm ngàn mét kia, có chút tò mò hỏi.

“Bốn người này đương nhiên là có lai lịch lớn”, Hồn Châu cười khanh khách nói: “Thấy người đàn ông cao nhất tóc ngắn, cưỡi trâu đen, mắt hai con ngươi chưa? ông ta tên Đinh Nghi, trời sinh mắt có hai con ngươi, có thiên phú tu luyện cực kỳ kinh khủng, mắt hai con ngươi có thế xem núi sông, tra địa mạch, ông

ta đã từng ở Thiên Tự Các mở ra một con trâu đen, trâu đen xuất thế, khí tím hạ xuống ba chục ngàn vạn dặm, chìm ngập toàn bộ thành Bồng Lai, Thiên Tự Các liền khắc dung mạo của ông ta ở đây đế làm kỷ niệm, mà con trâu đen đã kia trở thành vật cưỡi của ông ta”.

“Năm nay Đinh Nghi cũng hai ngàn tuổi, đã gia nhập thánh địa Âm Dương một trong ba thánh địa viễn cổ lớn, năm đó từ cổ Nguyên cắt ra trâu đen, đã một ngàn năm rồi, một ngàn năm trước ông ta là cường giả Lăng Thiên đỉnh phong, một ngàn năm trôi qua không biết đã sớm trưởng thành đến bước nào rồi”.

Chín thế gia viễn cố lớn và chín thánh địa viễn cổ lớn, mười hai gia tộc này sớm đã thoát khỏi là người bình thường, không phải cấp bậc như Hồn Châu thì không tiếp xúc được, tin tức nhiều hơn ông ta cũng không biết.

“Người đàn ông cao thứ hai kia tên là Trần Thọ, người này đến từ nhà họ Trần – thế gia viền cổ, bố hắn ta là gia chủ của nhà họ Trần, Trần Thập Chiến, hai ngàn năm trước hắn ta cât ra một thanh kiếm từ trong cổ Nguyên, như cậu thấy đấy, phối kiếm do đỉnh núi khắc ra, chính là hình dạng của kiếm đó, toàn thân màu vàng, lúc cắt ra, quanh thân kèm theo chín con rồng vàng lớn bao quanh, vì vậy kiếm đó được đặt tên là kiếm Thánh Long!”

“Cô gái thứ ba cũng đến từ thánh địa viền cố, tên là Tử Tô, lão phu may mắn từng gặp một lần, thứ có thế miêu tả cô ta, tôi chỉ có một câu thôi…”

“Cô gái này chỉ có trên trời, nhân gian hiếm thấy tin tức”.

Dáng vẻ của Hồn Châu giống như nhớ lại năm đó, tuổi đã lớn nhưng mặt vẳn đỏ lên: “Nhắc đến, năm đó khi gặp cô ta, tôi còn duy trì dáng vẻ trẻ tuổi, mà bây giờ, hơn hai ba ngàn năm qua, khí huyết tôi đã khô héo, thành cặn bã liễu khô”.

“Khụ… lão tiền bối, sau khi uống quả Huyết Ngọc Tử Hải, tôi tin ông có thể tiến thêm một bước, thọ nguyên lại tăng”, Trần Đức ho khan, cát đứt hồi tưởng của Hồn Châu: “Lão tiền bối, cô ta cũng cât ra thứ gì sao?”

“Không có”.

Hồn Châu lắc đầu: “Cô ta có thể điêu khắc ở đây là vì cô ta quá mạnh, quá xinh đẹp, quá mức kiều diễm”.

Trần Đức:”…”

Xinh đẹp thật tốt.

Trần Đức cảm thán, nhưng anh cũng rõ, loại xinh đẹp mà Hồn Châu nói chắc là vô cùng vô cùng không tầm thường, không chỉ đơn giản là đẹp, nhất định có chỗ khác người.

Tử Tô…

Trần Đức đã nhớ cái tên này.

“Thứ người thứ tư cắt ra, chắc hẳn là quần áo trên người hắn?”, nhìn người thứ tư, Trần Đức hỏi, độ cao của người thứ tư kia thấp nhất, trên người cũng không có gì đặc biệt, duy chỉ có bộ quần áo bằng tơ tằm kia cực kỳ nổi bật, chói mắt.

“Không sai”.

Hồn Châu gật đầu: “Bộ quần áo trên người hắn tên là Kim Tàm Ti giáp, bao trùm toàn thân, do tơ tằm kim tạo thành, là cực phấm trong cực phấm, nếu như lão già tôi mặc nó, cho dù người hơn tôi hai ba cảnh giới lớn cũng chưa chắc có thế gây tổn thương đến tôi”.

“Kinh khủng như vậy?”, Trần Đức kinh ngạc.

“Có thế được khắc ở đây, làm sao là loại bình thường được, chỉ tiếc, thằng nhãi đó quá cao ngạo, ngày thứ ba nhận được bảo vật đã chết oan chết uổng, Kim Tàm Ti giáp không rõ tung tích, vì vậy Thiên Tự Các không khắc ánh mắt của hắn”.

“Thì ra là như vậy”.

Nghe xong câu chuyện của bốn người, Trần Đức hỏi: “Nói cách khác, chỉ cần mờ ra đồ tốt chân chính thì có thể lưu lại tượng ờ đây?”

“ừ

Hồn Châu gật đầu: “Đồ càng tốt thì tượng càng cao, thánh địa Thiên Nguyên sau lưng Thiên Tự Các sẽ rời đến núi này, khắc thành tượng”.

Trên quảng trường cổ Nguyên đã chuyển đến mấy trăm ngàn loại cố Nguyên, từng tu sĩ giống như dạo quanh thị trường, chọn lựa, không ngừng cắt đá.

Trong sân không ngừng bộc phát ra âm thanh kêu vang và tiếc hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK